Chương 1 - Cô Gái Quê Và Chàng Trai Paris
Trước khi về nước, bạn trai cũ đăng một bài lên trang cá nhân:
“Pháp vào mùa đông rồi, Paris có tuyết rơi. Anh rất nhớ em.”
Lúc đó tôi đang ở quê cho lợn ăn, hất hàm cười khẩy rồi bình luận ngay:
“Anh thì sang chảnh thật đấy, mỗi ngày đều ăn diện bảnh bao, để tôi ở nhà với ba đứa con còn phải cho lợn ăn.”
Tối hôm ấy, Phí Khiêm Nam bắt chuyến bay, rồi lại đi tàu hỏa, bắt thêm ba chuyến xe khách, cuối cùng còn ngồi xe ôm về làng tôi.
Đúng lúc ấy, anh bắt gặp tôi đang chồm lên tường, trộm ngó anh hàng xóm cơ bắp đang tắm.
1
Khi thấy bài đăng của Phí Khiêm Nam, tôi đang mặc áo bông hoa lớn, trên đường chuẩn bị ra chuồng lợn.
Trong ảnh, anh mặc áo khoác đen, đứng trước tòa nhà mang kiến trúc Pháp. Dưới ánh đèn đường, tuyết đầu mùa phủ lên người anh.
Dòng trạng thái là:
“Pháp đã vào mùa đông.
Tuyết đã rơi rồi.
Anh ở Paris rất nhớ em.”
Phải nói là người đi nước ngoài thật sự rất sang chảnh, cùng lắm tôi cũng chỉ dám nói: “Em ở chuồng lợn rất nhớ anh.” Hoặc “Nỗi nhớ của anh vẫn còn thoảng trong chuồng lợn.”
…
Tôi nhìn ba con lợn nái đang kêu ụt ịt chạy đến gần, lắc đầu rồi phán thêm một câu vào phàn bình luận:
“Anh thì sang chảnh thật đấy, mỗi ngày ăn diện bảnh bao, để em ở nhà với ba đứa con cho lợn ăn.”
Viết xong, tôi tiếp tục công việc cho lợn ăn.
Mấy con lợn cứ nhồm nhoàm ăn, cái đuôi ngúng nguẩy nom có vẻ ăn ngon lành lắm.
Về nhà, điện thoại vang lên tin nhắn mới, là của Phí Khiêm Nam. Có lẽ anh nhắn nhầm gì đó, vì tôi chưa kịp đọc thì tin nhắn đã bị rút lại.
2
Tin nhắn của chúng tôi còn nguyên từ bốn năm trước.
Sau khi tôi đề nghị chia tay, Phí Khiêm Nam gửi rất nhiều tin, nhưng tôi không hề trả lời. Dù sao thì tôi cũng hiểu rõ khoảng cách giữa chúng tôi lớn thế nào.
Ra nước ngoài, anh gửi tin cho tôi:
“Trăng đêm nay thật tròn.”
Tôi chỉ đáp lại:
“Ngày mai nắng to để phơi bắp.”
…
Anh gửi ảnh bình minh ở Pháp. Tôi chỉ có thể trả lời:
“Sáng ra đi nhặt phân, về không thấy chồng đâu.”
Anh: “…”
“Ánh nắng đầu tiên của buổi sáng đẹp như em vậy.”
Tôi:
“Thật luôn, hôm nay đúng là ngày đẹp để cắt cỏ cho lợn.”
…
Cho đến khi sau đó, Phí Khiêm Nam gửi thêm một tin nhắn cho tôi:
“Hôm nay anh gặp Thương Tư Tư , cô ấy xin wechat của anh.”
Tôi nhắn lại:
“Anh cho cô ấy chưa?”
…
Anh im lặng, mãi sau điện thoại tôi mới hiện thông báo:
“Chưa, nay hơi mệt, anh đi ngủ đây.”
Nhìn lên đồng hồ treo tường, tôi bỗng nhận ra ở Pháp giờ đang là ban ngày.
Tôi mở weibo của Thương Tư Tư lên, bài đăng mới nhất của cô ấy là một tấm ảnh chụp trong khách sạn ở Paris, hai bàn tay đan vào nhau đầy ẩn ý trên giường. Trên mu bàn tay của người đàn ông có một nốt ruồi nhỏ, chỉ nhìn thoáng qua tôi đã nhận ra đó là tay của Phí Khiêm Nam.
Cuối cùng thì tôi cũng ngộ ra… Tôi đã bị cắm sừng rồi.
Đêm ấy, tôi đau khổ đến tột cùng. Nhưng sáng hôm sau, tôi vẫn phải dậy sớm cho lợn ăn.
Tôi thật sự chẳng có thời gian để buồn, mỗi khi có chút rảnh rỗi lại phải lo cho lợn, nấu cơm, rồi cùng mẹ đi lên núi cắt cỏ cho lợn. Về đến nhà, cũng chỉ có khoai lang và cháo đỏ để ăn qua ngày.
3
Đến khi lên Bắc Kinh học đại học tôi mới nhận ra, khoảng cách giữa con người với nhau còn lớn hơn cả khoảng cách giữa người và lợn.
Sau khi chia tay, Phí Khiêm Nam nhắn rất nhiều tin, nhưng tôi đều không trả lời, dần dần anh cũng không nhắn nữa.
Đôi lúc tôi vô tình thấy bóng dáng anh trên weibo của Thương Tư Tư. Họ cùng nhau đi học, cùng nhau ra công viên cho bồ câu ăn, và khi Thương Tư Tư bị sốt, anh ở bên chăm sóc cô ấy suốt đêm. Thậm chí anh còn đăng lên trang cá nhân hỏi ai có thuốc hạ sốt mang từ trong nước qua.
Có người hỏi, anh chỉ bảo là chuẩn bị cho Thương Tư Tư.
Còn nhớ, trong trang cá nhân của Phí Khiêm Nam, chưa một lần nào có sự hiện diện của tôi. Vì bạn bè trong giới của anh trước giờ vẫn luôn coi thường những người như tôi. Anh thấy mất mặt, nên dù có yêu tôi đến mấy, anh vẫn luôn phải hẹn hò lén lút sau giờ học.
Gặp bạn bè anh trong đám đông, anh sẽ buông tay tôi ra ngay lập tức, giả vờ như không quen biết. Dường như trong mắt anh, tôi, với chiếc áo phông mấy chục tệ mua trên mạng, chính là món đồ rẻ tiền nhất trên người anh.
4
Tôi không nghĩ nhiều nữa, bê tô cháo khoai, ngồi trên ghế tre trước cửa nhà ăn tối. Ở làng, người ta ăn tối sớm hơn ở thành phố. Từ xa, tôi thấy anh thợ mổ lợn nhà bên đi về.
Anh ấy tên là Tần Tiêu.
Mỗi dịp hè và đông tôi về làng, đều có thể gặp anh. Tôi bẻ bắp thì anh lái máy kéo. Tôi cho lợn ăn thì anh mổ lợn.
Thật ra mà nói, ở một vài khía cạnh, chúng tôi khá hợp nhau. Nhưng nghe đâu dì hai của bà chị họ nhà hàng xóm bảo rằng Tần Tiêu cũng sống ở Bắc Kinh, nhưng là một “sát thủ”. Nhìn cách anh ấy mổ lợn cũng biết, ít nhất anh đã giết hàng trăm con.
Tôi đã từng chứng kiến anh mổ lợn. Anh cao lớn, khoảng 1m90, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng, trông thật đáng sợ. Bàn tay cầm dao mổ của anh rất thành thạo. Vai rộng, eo thon, gương mặt điển trai đến mức làm người ta phải động lòng.
Có vẻ anh nhận ra ánh mắt của tôi, bước chân về nhà có phần nhanh hơn.
Tôi tặc lưỡi, tiếp tục ăn bát cháo khoai lang.
Tối đó, tôi rành rẽ lôi chiếc thang gỗ từ nhà kho ra, đặt lên tường rồi trèo lên.
Sân nhà bên cạnh trống không. Tôi cầm theo một nắm đậu phộng đủ vị, vừa nhấm nháp vừa đợi.
Buổi tối ở làng rất yên tĩnh, chẳng có gì giải trí, buồn muốn chết. Niềm vui duy nhất của tôi mỗi ngày là leo lên tường xem Tần Tiêu tắm. Anh quanh năm suốt tháng đều tắm ngoài sân, nói thật là cũng nhờ anh sức khỏe tốt.
Quả nhiên, không lâu sau, Tần Tiêu xuất hiện, đầu tiên là bưng ly nước, lấy vài viên thuốc rồi nuốt xuống, sau đó chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi bước ra sân.
Nhìn nước giếng đổ xuống người anh, tôi hít sâu một hơi, kéo chặt áo bông hoa trên người mà cảm thán không thôi.
Đúng là sức vóc của người lớn tuổi có khác.
Những giọt nước chảy dọc từ mái tóc đen xuống, lăn trên xương quai hàm sắc bén, rồi từ cằm rơi xuống bụng, men theo cơ bụng mà trượt xuống dưới.
Tôi nuốt nước bọt.
Bất chợt, tiếng xe máy gầm rú trước cửa nhà. Tần Tiêu ngước lên, đúng lúc ánh mắt anh chạm vào tôi. Tôi giật mình hoảng hốt, tay chân luống cuống mà ngã từ thang xuống. Cũng may tường không cao, và may là tôi mặc đồ dày.
Vừa đứng dậy, tôi thấy Phí Khiêm Nam bước xuống từ xe ôm, trong tay xách một chiếc vali đen.
Người lái xe nhắc anh trả tiền.
Anh nhíu mày: “Trả bằng tiền Pháp được không?”
Người lái xe đội mũ bảo hiểm đỏ tức giận đỏ mặt.
“Cậu nói ai ngốc đấy hả? Không trả tiền còn mắng người, tin tôi gọi cảnh sát không?”
Lái xe ôm ở đây kiếm tiền không dễ, đường xá ở quê cũng xấu, còn tốn xăng.
Tôi đành bước tới, nhét tiền Phí Khiêm Nam cầm vào túi mình, rồi trả tiền xe cho anh.