Chương 4 - Cô Gái Giả Mạo Và Cuộc Đời Thật Sự
Cô nhận lấy bản thiết kế, đôi mắt lập tức ánh lên.
“Chú Trần, chú đúng là cứu tinh của cháu!”
“Đi thôi, tiểu thư. Tối nay chắc chắn cháu sẽ tỏa sáng.”
Bữa tiệc tối được trang hoàng lộng lẫy, ánh vàng ánh bạc rực rỡ khắp nơi.
Giới thượng lưu tụ hội đông đủ, đèn flash của phóng viên nháy liên hồi.
Vãn Tình đứng trên sân khấu, tự tin giới thiệu dự án thiện nguyện của mình.
Dưới khán đài vỗ tay vang dội, tiên sinh và phu nhân gương mặt rạng rỡ, đầy kiêu hãnh.
Tôi đứng bên cạnh sân khấu, lặng lẽ quan sát mọi thứ.
Lâm Chu Chu ngồi trong góc, sắc mặt tối sầm.
Có lẽ cô ta nghĩ mưu kế của mình hoàn hảo, đang chờ xem Vãn Tình bẽ mặt.
Giờ kế hoạch đổ bể, trông cô ta tức đến phát điên.
Bài phát biểu của Vãn Tình vừa kết thúc, đám phóng viên lập tức ùa lên.
“Cô Cố, ý tưởng của cô thật tuyệt vời!”
“Dự án này chắc chắn sẽ giúp đỡ được rất nhiều trẻ em!”
Ngay lúc đó, Lâm Chu Chu đột ngột đứng dậy.
Tay cầm ly rượu vang đỏ, cười tươi như hoa bước về phía Vãn Tình.
“Chúc mừng chị, Vãn Tình.”
Vừa nói, chân cô ta liền “vô tình” trượt một cái.
Ly rượu trong tay lập tức bay thẳng về phía chiếc váy trắng của Vãn Tình.
Nếu rượu mà dính vào, tối nay Vãn Tình mất hết thể diện.
Nhưng tôi đã đợi giây phút này từ lâu.
Mấy trò lắt léo thế này, ba mươi năm trước tôi đã thấy chán rồi.
Tôi bước lên với chiếc khay trên tay, ung dung chậm rãi, vừa kịp hứng trọn ly rượu đang bay.
Không một giọt nào vấy lên váy Vãn Tình.
Tôi quay sang cô bé, dịu giọng: “Sàn trơn, phải cẩn thận đấy.”
Sau đó tôi hờ hững liếc nhìn Lâm Chu Chu đang ngã sõng soài dưới đất.
Mọi người xung quanh lập tức ùa tới.
“Chu Chu, cô có sao không?”
“Ôi, đúng là sàn có hơi trơn thật.”
“Để tôi đỡ cô dậy.”
Lâm Chu Chu chỉ còn cách miễn cưỡng đứng lên, gượng gạo cảm ơn mọi người.
Ánh mắt cô ta trừng trừng nhìn tôi, đầy căm hận.
Còn tôi, chỉ nhếch môi, tặng cô ta một nụ cười chuyên nghiệp tiêu chuẩn.
Thế nào là chuyên nghiệp?
Đây chính là chuyên nghiệp.
Chọc tức cô đến chết, hehe, lêu lêu.
04
Lâm Chu Chu mấy hôm nay đặc biệt yên ắng.
Yên ắng đến mức tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Theo lý mà nói, với kiểu “trình độ” như cô nàng này, thì lẽ ra phải ngày ngày nghĩ cách gây chuyện mới đúng.
Ấy vậy mà cô ta lại thật sự im lặng suốt hai ngày, ăn uống đúng giờ, lên lầu đúng giờ, đóng vai ngoan ngoãn cực kỳ bài bản.
Tôi lập tức kiểm tra hệ thống an ninh mạng trong nhà, quả nhiên — cô nàng đang lén tra thông tin về bạn gái cũ của Cố Thiên Thành.
Và cô ta thật sự tìm ra rồi.
Tô Nhã Đình, bạn học đại học của tiên sinh, nghe nói là mối tình đầu.
Ba năm trước từng từ nước ngoài trở về một lần, khi đó suýt chút khiến phu nhân tức đến lên cơn đau tim.
Tôi vẫn còn nhớ đợt đó xử lý cũng thú vị lắm.
Lâm Chu Chu rõ ràng nghĩ mình vừa phát hiện ra bí mật lớn, bắt đầu gửi tin nhắn nặc danh cho Tô Nhã Đình.
“Cố Thiên Thành sẽ đến quán Starbucks ở tòa nhà trụ sở vào 3 giờ chiều mai, đi một mình.”
Năm đó khi Tô Nhã Đình bất ngờ quay lại, chính tôi là người sắp xếp cho cô ta gặp gỡ chồng hiện tại và yêu từ cái nhìn đầu tiên, rồi còn tự tay tiễn cả hai lên máy bay rời đi.
Lần này tôi chẳng ngần ngại “xào nấu” lại màn kịch cũ — đổi địa điểm “vô tình gặp nhau” thành spa cao cấp Nguyệt Đình.
Sau đó, tôi gửi một tin nhắn cho phu nhân: “Phu nhân, bạn cũ của bà – Tô Nhã Đình – muốn gặp bà. Hẹn lúc 3 giờ chiều nay ở Nguyệt Đình.”
Phu nhân trả lời rất nhanh: “Được, chú Trần.”
Tôi có thể hình dung nét mặt của bà lúc đó – chắc là cái kiểu “lại nữa à?” đầy bất đắc dĩ.
Nhưng phu nhân vốn rộng lượng, sẽ không từ chối lời hẹn gặp của bạn cũ.
Đúng 3 giờ chiều, tôi lái xe đưa phu nhân đến Nguyệt Đình.
Trước khi xuống xe, bà còn quay sang hỏi tôi: “Chú Trần, chú nghĩ cô ấy quay về lần này là vì chuyện gì?”
“Phu nhân, bà nghĩ nhiều rồi.” – tôi đẩy nhẹ gọng kính.
“Có những người chỉ đơn giản là ghé qua Không phải ai trở lại cũng mang theo mục đích.”
Phu nhân gật đầu, xách túi vào bên trong.
Tôi ngồi trong xe đợi suốt hai tiếng.
Khi phu nhân trở ra, sắc mặt nhẹ nhõm hơn hẳn.