Chương 7 - Cô Gái Duy Nhất Giữa Ba Chàng Trai
Lăng Tiêu chưa từng nghe đến chuyện ăn mừng một tháng yêu nhau
nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Còn sốt ruột nói phải nhanh chóng chọn quà cho phù hợp.
Tôi nói mình cũng có chuẩn bị một món quà cho anh, đảm bảo khiến anh bất ngờ.
Lăng Tiêu gặng hỏi, tôi chỉ cười, nói là bí mật.
Càng làm cho sự tò mò và mong đợi của anh không ngừng tăng cao.
Ngày hôm sau, anh đến nhà tôi.
Khi tôi dùng dây lụa bịt mắt anh lại
hơi thở của anh trở nên chậm rãi, yết hầu không ngừng chuyển động.
Anh khẽ hỏi với vẻ vừa hồi hộp vừa mơ hồ:
“Vợ ơi… món quà em nói… không lẽ là…”
“Suỵt, đừng đoán mò.”
Tôi đặt ngón tay trỏ lên môi anh.
Rồi kéo anh ngồi xuống ghế.
Lăng Tiêu căng thẳng, bối rối
nắm chặt ống quần, lưng thẳng tắp.
Cả quá trình đều cực kỳ phối hợp.
Ngay cả khi tôi yêu cầu anh cởi đồ, dùng dây trói lại
anh cũng đỏ cả tai mà vẫn làm theo.
Chỉ nhỏ giọng lầm bầm:
“…Hoá ra em thích kiểu này sao?”
Hơi thở anh càng lúc càng gấp, phản ứng của cơ thể cũng rõ rệt.
Mọi thứ đã sẵn sàng.
Tôi mở cửa phòng.
Tiếng bước chân lập tức vang lên.
Lăng Tiêu cảnh giác, nghiêng đầu hỏi:
“Vợ ơi, có người khác vào phòng à?”
Giây sau, miếng bịt mắt được tháo ra.
Lăng Tiêu nheo mắt lại.
Rồi đồng tử anh co rút lại.
Sững sờ nhìn chiếc máy quay đặt trước mặt
và năm người đàn ông cao to lực lưỡng vừa xuất hiện trong phòng.
Nụ cười của tôi biến mất hoàn toàn.
Tôi lạnh nhạt hỏi:
“Tiêu Lăng, món quà em chuẩn bị cho anh, hài lòng chứ?”
9
Ngay từ lúc anh ta xuất hiện ở bệnh viện
tôi đã sinh nghi rất lớn.
Quả nhiên, thám tử tư tôi thuê mang về tin tức ngoài sức tưởng tượng.
Lăng Tiêu, tên thật là Tiêu Lăng.
Con riêng của nhà họ Tiêu, là em trai mà Tiêu Châu chưa từng biết đến.
Anh ta từng sống cùng mẹ ở nước ngoài.
Nhưng càng lớn, dã tâm càng lớn.
Anh ta tự cho mình đủ năng lực để thay thế Tiêu Châu, nên tự ý về nước.
Anh ta hận người anh được hưởng hết mọi tài nguyên và vinh quang kia.
Hận cả người, lẫn tất cả những gì anh yêu quý.
Vậy nên, anh ta theo dõi ánh mắt của Tiêu Châu, và chọn tôi làm mục tiêu.
Dù tôi và Tiêu Châu ngoài mặt không ai tin là có tình cảm
nhưng trong mắt người ngoài, Tiêu Châu đối với tôi rõ ràng có tình ý.
Cứ như một cậu thiếu niên mới lớn không biết yêu là gì
chỉ biết lấy trò trêu chọc để thu hút sự chú ý.
Tiêu Lăng muốn huỷ hoại anh ta, nhưng anh quá khó tiếp cận.
Vì thế hắn chọn cách vòng xa đánh gần, huỷ hoại tôi, để Tiêu Châu cảm thấy đau đớn.
Và tôi trở thành mục tiêu hứng chịu một tai hoạ từ trên trời rơi xuống.
Nếu tôi không tìm được Chu Ngộ Thành, kẻ đang trốn nợ khắp nơi, ép hắn nói ra sự thật
thì có lẽ đến giờ tôi vẫn chưa phát hiện được phần tối tăm, méo mó trong tâm lý của Tiêu Lăng.
“…Tại sao em không nghi ngờ Trang Yến? Rõ ràng người cuối cùng được lợi là hắn.”
Tiêu Lăng cũng không che giấu nữa.
Anh ta liếc quanh những người trong phòng, cố gắng bình tĩnh kéo dài thời gian.
Nhưng anh không biết
dù vụ bắt cóc trùng khớp thời điểm với trò cá cược của ba người kia
tôi chưa từng nghi ngờ ai trong số họ.
Dù sao cũng là lớn lên cùng nhau.
Tôi vẫn hiểu rõ bản chất của họ.
Nếu tôi hận nhầm người
chẳng phải đúng như ý của Tiêu Lăng rồi sao?
Không để hắn kéo dài thêm giây nào, tôi quay lưng rời đi.
Năm người đàn ông tôi thuê cũng bắt đầu hành động.
Tiêu Lăng lập tức hoảng loạn, gào lên gọi tên tôi, cầu xin tha thứ.
Van xin tôi đừng làm vậy với hắn.
Nhưng… hắn đâu còn lựa chọn nào khác.
Giống như tôi khi xưa.
Rất nhanh, cả chồng ảnh dày được rửa ra.
Tôi có được thứ mình muốn.
Tôi tuy ghi thù trả đủ, nhưng không phải người vô lý.
Tôi không để họ thật sự xâm phạm hắn
mà chỉ dùng đạo cụ
chụp lại từng tấm ảnh khuôn mặt Tiêu Lăng trong nhục nhã và nước mắt.
Từ giờ phút này, nếu hắn còn muốn làm gì tôi
phải nghĩ kỹ xem liệu có chịu nổi hậu quả nếu những tấm ảnh riêng tư đó bị lộ ra ngoài hay không.
Đầu tiên là tuyệt giao.
Sau đó là báo thù.
Làm xong tất cả những chuyện này, tôi cảm thấy kiệt sức đến rã rời.
Xin nghỉ một tuần ở nhà tĩnh dưỡng.
Ngay khi tôi chuẩn bị đi học trở lại, bắt đầu một cuộc sống mới
Tôi nhận được cuộc điện thoại của bố tôi.
10
Lần nữa mở mắt ra
tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng bài trí xa hoa nhưng rèm cửa kéo kín, ánh sáng mờ tối.
Từng đợt nóng rực như sóng trào khiến tôi khó chịu tỉnh lại.
Tôi thở hổn hển, cố cởi bỏ áo khoác trên người.
Thế nhưng vẫn cảm thấy khô khốc khát nước, lòng dạ bồn chồn rối loạn.
Mồ hôi thấm ướt mái tóc, tôi ngây người nhìn trần nhà
đầu óc mơ hồ cố nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đó.
Tấm chăn bên cạnh đột nhiên động đậy.
Ngay sau đó là giọng nam khàn khàn vang lên:
“…Em tỉnh rồi?”
Tôi giật mình, lại thấy giọng nói này rất quen tai.
Do dự đáp: “Tiêu Châu?”
Tiêu Châu không trả lời.
Nhưng hơi thở gấp gáp, nặng nề chẳng kém tôi.
Dù có chậm hiểu đến đâu, tôi cũng dần nhận ra rồi.
Cả hai chúng tôi đều bị chuốc thuốc, bị nhốt vào cùng một phòng, cùng một giường.
Là… ai làm?