Chương 5 - Cô Gái Duy Nhất Giữa Ba Chàng Trai
Chỉ cần tôi đối xử tốt với anh một chút, là anh lại như nắng mùa hè, sáng rực không thôi.
Anh không nhịn được mà lại gần, ôm lấy vai tôi
cọ nhẹ vào tóc tôi, dịu dàng nói: “Được, nghe em hết.”
Gương mặt Tiêu Châu lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Thấy tôi và Lăng Tiêu định rời đi
anh bất ngờ vươn tay định kéo tôi lại.
Nhưng Lăng Tiêu đã sớm chuẩn bị, nghiêng người chắn phía trước, mạnh tay hất tay anh ta ra.
Anh đứng chắn tôi sau lưng
lạnh mặt nhìn Tiêu Châu:
“Anh định làm gì vợ tôi đấy?”
“Vợ… của cậu??!”
Tiếng hét the thé đến mức vặn vẹo này lại không phải phát ra từ Tiêu Châu.
Tôi quay đầu lại
nhìn thấy Hứa Tự Ngôn và Trang Yến từ lúc nào đã xuất hiện ở phía bên kia.
Ngay lập tức, tôi nhận ra… hôm nay chắc không kịp vô lớp học rồi.
Hứa Tự Ngôn bước lên một bước
ánh mắt sắc bén quét qua quét lại giữa tôi và Lăng Tiêu.
Hoàn toàn khác với vẻ ngọt ngào hay làm màu thường ngày
giọng nói trở nên chua chát, gần như cay nghiệt:
“Hai người mới quen bao lâu mà cậu đã gọi là vợ rồi? Biết xấu hổ không vậy?”
“Chị à, nghe em đi, loại đàn ông không nghiêm túc thế này không nên giữ!”
“Nếu chị thật sự muốn có bạn trai… em cũng có thể gượng ép bản thân, làm bạn trai nhỏ của chị.”
Lăng Tiêu suýt chút nữa bị chọc cười.
Anh giận dữ quát lên: “Tranh giành trước mặt tôi mà không biết ngượng, ai mới là người mặt dày hả?!”
Hai người lập tức cãi nhau ầm ĩ, không chút phong độ nào.
Không gây sát thương nhưng lại khiến người ta muốn độn thổ.
Tôi thậm chí còn thấy vài sinh viên xung quanh giả vờ như không có chuyện gì
nhưng lại len lén giơ điện thoại lên quay, sơ hở đầy rẫy.
Tôi chẳng hề muốn thấy tên mình trên trang confession của trường
xuất hiện giữa một trận gà con tranh mồi nhốn nháo này.
Vì vậy, tôi khẽ kéo áo Lăng Tiêu, định bảo anh rời đi.
Đúng lúc đó
Trang Yến, từ đầu vẫn im lặng, đột nhiên cất tiếng.
Giọng anh rất bình thản
nhưng từng chữ như dao, đâm thẳng vào tim tôi:
“Tạ Nhan, chỉ cần ai đối xử tốt với em, em cũng có thể yêu họ, đúng không?”
Tôi chẳng bất ngờ khi Trang Yến biết chuyện tôi và Lăng Tiêu.
Thật ra chỉ cần ai muốn điều tra, sẽ dễ dàng biết rõ mọi chuyện.
Bởi vì Lăng Tiêu theo đuổi tôi hoàn toàn không hề kín đáo
ngược lại còn rất ồn ào, mãnh liệt và công khai.
Anh là học sinh chuyển trường, vừa nhập học kỳ này.
Tuy anh có ngoại hình và vóc dáng khá ổn, nhưng ban đầu tôi cũng chẳng để ý gì nhiều.
Tôi vốn hoà đồng với bạn bè trong lớp, nói chuyện vài câu cũng dần thân quen.
Thỉnh thoảng còn rủ nhau đi ăn, cùng thảo luận bài tập.
Cho đến khi tin tôi chia tay với Trang Yến lan ra
Ngày thứ ba sau khi tôi bảo lưu kết quả học, anh đã đến tìm tôi ở bệnh viện.
Giống như Trang Yến
anh cũng chăm sóc tôi – lúc tinh thần tôi rơi xuống đáy vực – một cách tận tình, tỉ mỉ.
Nhưng anh không giống Trang Yến.
Anh chẳng hề giấu giếm cảm xúc.
Lặp đi lặp lại nói với tôi, anh yêu tôi, yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Gần như muốn mổ tim ra đặt trước mặt tôi cho tôi xem.
Tôi lặng lẽ quan sát anh rất lâu.
Đến khi nhận được kết quả điều tra từ thám tử tư mà tôi thuê
tôi đã đồng ý làm bạn gái anh.
Ánh nắng chói chang đến mức khiến người ta chán ghét.
Tôi chợt bừng tỉnh trong khoảnh khắc đó.
Nhìn về phía Trang Yến vẫn đang chờ câu trả lời của tôi
Tôi mỉm cười toe toét với anh:
“Phải đấy, thì sao?”
“Ai có ích với tôi thì tôi sẽ thích người đó, tất nhiên rồi
trừ bạn trai cũ của tôi.”
7
Thật ra tôi không ngờ…
Chuyện tôi và Lăng Tiêu quen nhau lại ảnh hưởng lớn đến ba người họ đến vậy.
Xem ra ngay từ đầu, khi tôi nói mình có bạn trai rồi
bọn họ thực sự chẳng ai tin cả.
Tôi và Lăng Tiêu đến kịp tiết học thứ hai.
Vì không còn chỗ ngồi tốt nên đành chọn hàng ghế đầu.
Kết quả, vừa mới ngồi xuống, Hứa Tự Ngôn đã lập tức ngồi xuống phía còn lại bên cạnh tôi.
Ngay sau đó, hai chiếc ghế phía sau cũng vang lên tiếng kêu “cót két”.
Lăng Tiêu nghiến răng, nhưng cũng chẳng làm gì được.
Cứ như vậy, tôi hoàn thành cả tiết học trong bầu không khí ngột ngạt đầy ngầm sóng ngầm quanh mình.
Trong suốt buổi học, chỉ có Hứa Tự Ngôn là không kiềm chế nổi
bày ra bộ mặt đáng thương tội nghiệp hỏi tôi:
“Chị ơi… chị và cậu ta nghiêm túc thật à?”
Nhưng khi không nhận được phản hồi nào từ tôi
cậu ta buồn bã cúi đầu, thẫn thờ.
Còn hai người còn lại thì tạm thời vẫn giữ được bình tĩnh.
Tan học xong, Lăng Tiêu tiến lại gần bắt chuyện với tôi, tôi gật đầu
thật ra cũng chẳng để tâm anh đang nói gì.
Đa phần chỉ là những chuyện như đặt đồ ăn tôi thích, mua hoa hoặc bánh ngọt tặng tôi…
Chẳng quan trọng.
Tôi áp sát vào anh, giống như một phần thưởng
in một nụ hôn nhẹ lên má anh.
“Ồ”
Phía sau vang lên tiếng sách vở rơi loảng xoảng.
Ghế cũng phát ra âm thanh chói tai.