Chương 7 - CÔ GÁI BÁN HOA XẤU XÍ
Ta chọn ở lại một trấn nhỏ trong Thẩm thành.
Vào đông, tuyết bay, ta che dù vào núi hái hoa mai muốn làm bánh hoa mai.
Giữa sườn núi có một nam nhân đang nằm giữa đường.
Ta không thèm nhìn mà lướt qua.
Đi được vài bước, nam nhân kia đứng dậy bước nhanh đuổi theo: “Nàng không phải đại phu sao? Sao lại thấy chết mà không cứu?”
Ta vòng qua hắn tiếp tục đi về phía trước.
Hắn lại đuổi theo: “Không phải nói là hành y cứu người sao?”
Ta vòng qua hắn tiếp tục đi về phía trước.
Hắn lại đuổi theo: “Hạ Trúc, tại sao nàng lại không cứu ta?”
Ta dừng lại, bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.
“Ngươi sắc mặt hồng nhuận, hô hấp vững vàng, vừa thấy là biết đang giả vờ.”
Nam nhân gãi gãi đầu, không chịu bỏ qua: “Ta mặc kệ, nàng phải cứu ta.”
Ta nhướng mày: “Hay là để ta châm cho ngươi mấy phát?”
“Không cần! Không cần, nàng chỉ cần đem ta về nhà, để ta tịnh dưỡng cho tốt, ăn món gì ngon ngon.”
Nhìn nam nhân này cười nói, ta cảm thấy bất lực sâu sắc.
Đầu hắn va vào đâu à?
Đúng vậy, trước đây ta đã từng cứu hắn.
Lúc đ1o ta đang hái thuốc trong núi thì phát hiện ra hắn. Nhưng vì chuyện của Cố Nho, ta do dự hồi lâu, cuối cùng cũng cứu hắn.
Bà bà đã dạy ta y thuật ta phải biết hành y cứu người.
Cũng may hắn chỉ bị đói và suy nhược.
Ta đem hắn về nhà cho ăn mấy ngày liền sau đó để hắn đi, lại không nghĩ hắn ăn vạ vì tài nấu nước của ta.
12.
Ta trợn mắt, không thèm để ý đến hắn, đi thẳng vào núi.
Tần Dật đi theo bên cạnh, cái miệng nói nói không ngừng.
“A Trúc, nàng muốn đi đâu? Hái thuốc sao?”
“Giỏ có nặng không? Ta xách phụ nàng?”
“Lát nữa ta muốn ăn món vịt hầm mà nàng nấu!”
“Nàng đừng lạnh nhạt với ta như vậy! Ta sẽ trả tiền! Ta có rất nhiều tiền.”
Tần Dật quá phiền, suốt ngày cái miệng không ngừng, hoặc là đang nói chuyện, hoặc là đang ăn.
“Ngươi có tiền sao? Ngươi có tiền thì làm sao đói tới đi không nổi? Tiền thuốc, thức ăn, y phục đều là ta mua, ngươi trả trước đi”
Tần Dật á khẩu, bả vai cụp xuống, qua mấy giây lại bắt đầu nói nói: “Tiểu gia chỉ là đang gặp khó khăn, nếu không phải trong nhà ép hôn, ta đào hôn, mẫu thân cắt tiền của ta, ta làm gì đến nông nổi này. Ta chính là công tử của nhà giàu nhất.”
Tần Dật ngẩng đầu, ra vẻ tự hào.
“Ngươi nên nghĩ bữa tiếp theo phải ăn cái gì đi, không một xu dính túi mà đòi làm công tử của nhà giàu nhất.”
Hái nửa giỏ hoa mai, ta quay về nhà. Tần Dật cũng đi theo.
“A Trúc, ta cũng không ăn ở miễn phí, sau này nàng cho ta làm việc, nàng đi bắt mạch, ta sẽ đi theo nàng, xách hòm thuốc, nàng hái thuốc ta sẽ xách giỏ đựng thuốc.”
Ta bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt tìm tòi dò xét: “Nếu ta nói không thì sao?”
“Thì ta sẽ ăn vạ nàng.”
“Vì sao?”
Tần Dật gãi gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng” Ta chỉ biết có mình nàng, ta xem nàng là bạn hữu, ta cảm thấy nàng là một người tốt.”
“Ta có thể cho ngươi tiền, làm lộ phí về nhà.”
“Không, ta không muốn quay về thành thân. Thành thân với người mình không yêu.”
“Tần Dật ta cưới vợ, chắc chắn là bởi vì ta cùng nàng ấy lưỡng tình tương duyệt.”
Tần Dật rung đùi đắc ý, vẻ mặt hồn nhiên cùng … ngốc nghếch.
Ta lắc đầu.
Cũng không hiểu tại sao lại nuôi dưỡng thành tính cách ngây thơ như vậy.
Cho dù lưỡng tình tương duyệt thì sao, cũng có lúc nhìn nhau cảm thấy chướng mắt.
Tần Dật sợ hãi nhìn ta như nhìn giặc, ta thật sự chịu không nổi.
“Có gì cứ nói thẳng!”
Hắn lập tức lại gần ta ngồi xổm xuống, xoa xoa tay: “A Trúc, Ta nói nàng đừng giận nhé!”
Ta gật gật đầu.
“Tại sao trên mặt nàng lại có vết sẹo này? Chính nàng cũng không trị hết sao?”
Ta nhìn hắn, trong mắt hắn là tò mò, không thấy một tia đồng cảm hay thương hại.
“Không thương hại ta?”
“Hả?” Tần Dật không nghĩ ta sẽ hỏi như vậy, hắn gãi gãi đầu: “Ta… ta cảm thấy nàng không cần thương hại, mà là tôn trọng.”
Ta cười cười, cái tiểu tử thối này, tóm lại cũng có cái ưu điểm.
Ta lắc đầu: “Từ lúc ta hiểu chuyện thì đã có vết sẹo này, với y thuật của ta có thể làm mờ vết sẹo, chứ không thể trở lại như ban đầu.”