Chương 5 - CÔ GÁI BÁN HOA XẤU XÍ
Khuôn mặt nghiêm túc ngày thường của Thị vệ lại có chút đồng cảm mà trả lời: “Đương nhiên là Công tử nhà chúng ta và An Bình quận chúa.”
Mơ mơ màng màng đóng cửa lại, ngồi yên trên đầu giường, trong lòng trống rỗng.
Giờ phút này, ta đã hiểu câu văn trong thoại bản ‘không có gì đáng buồn bằng tâm đã chết.’
Ta muốn bỏ đi nhưng Thị vệ canh ta rất chặt, không có cơ hội nào.
Nửa đêm, Cố Nho vốn không nên xuất hiện lại xuất hiện. Như sợ bị người khác phát hiện, hắn chỉ dám thắp một cây nến.
Hỉ phục trên người đã thay, hắn đang mặc y phục ngày xưa khi còn ở chung với ta.
Ta không kiềm được mà mỉm cười trêu chọc: “Đêm động phòng hoa chúc cũng có thời gian đến đây?”
Sắc mặt Cố Nho tái nhợt, bóng dáng yếu ớt lung lay sắp đổ.
“A Trúc, sao nàng lại biết?”
“Đằng trước vui mừng náo nhiệt như vậy, ta không phải kẻ điếc, cũng không phải kẻ ngốc.”
“Không ở cạnh người mới, sao còn chạy đến phòng người cũ?”
Ta nhìn ra cửa sổ, chắc đã qua giờ Tý.
“Hay đúng hơn là Cố đại nhân đã trải qua đêm động phòng hoa chúc rồi mới đến tìm ta.”
Ánh mắt ta vô cùng lạnh nhạt, lời nói ra tổn thương người khác cũng làm đau chính mình.
“Cố đại nhân muốn kim ốc tàng kiều sao?”
Ta vốn là chính thê của Cố Nho, hiện giờ bị hắn cầm tù ở hậu viện, không gặp được ai, thật là mỉa mai.
Cố Nho như sắp vỡ vụn, hắn khẩn cầu ta: “A Trúc, đừng nói những lời làm ta đau lòng nữa!”
Hắn bước tới nắm tay ta, ánh mắt lấp lánh.
“Ta không có chạm vào ả ta, trước giờ ta chỉ có một mình nàng. Nàng chờ ta, khi ta quét sạch hết chướng ngại, ta sẽ tổ chức một hôn lễ vẻ vang cho nàng.
Hắn lại muốn hôn ta, ta chỉ cảm thấy ghê tởm nghiêng đầu không kiềm được mà nôn khan một tiếng.
8.
Cố Nho kinh ngạc, cúi người thì thầm: “A Trúc…”
Ta giãy giụa: “Cố Nho, ngươi làm ta cảm thấy ghê tởm.”
Hắn rốt cuộc chịu không nổi, lảo đảo lùi lại hai nước đôi mắt hắn đầy hoảng loạn và u ám mà ta chưa từng thấy trước đây.
Nhưng chớp mắt hắn lại hồi phục tinh thần.
“A Trúc, cho dù nàng hận ta, ta cũng sẽ tìm cách giữ nàng lại bên ta.”
Nói xong hắn liền xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Cách cánh cửa phòng, ta nghe được giọng nói lạnh lùng của hắn: “Các ngươi hôm nay đã nói gì với phu nhân?”
Thị vệ quỳ xuống xin tha.
“A Giáp, xử lý đi, đổi vài tên kín miệng một chút!”
Toàn thân ta lạnh lẽo, chỉ cảm thấy Cố Nho rất xa lạ.
9.
Bị Cố Nho cầm tù không biết qua bao nhiêu lâu, ta chỉ cảm thấy ngày càng hồ đồ.
Cố Nho luôn đến đây vào ban đêm, ta cảm thấy rất khó chịu khi hắn chạm vào.
Hắn lúc đầu còn cưỡng ép ta. Sau khi thấy ta nôn đến cả nước chua ra thì hắn không ép ta nữa.
Mỗi lần tới chỉ ngồi ở đầu giường không nói một lời mà nhìn ta.
Ta cũng không muốn nhiều lờ với hắn, lần nào cũng chỉ nói một câu: “Cố đại nhân khi nào thả ta đi?”
Ánh mắt của hắn ngày càng hiểm ác, ta có chút sợ hãi.
Gặp lại An Bình quận chúa là ngày ả ta đem theo một đám Thị vệ xông vào.
Lúc cửa phòng bị phá ra, ả nhìn thấy ta, trên mặt kinh ngạc, sau đó lại phẫn nộ: “Là ngươi!”
Ta cười cười: “Làm phiền Quận chúa nhớ đến.”
Thị vệ Cố Nho an bài trong sân đều bị giet sạch, An Bình quận chúa vẫy vẫy tay, lệnh mọi người lui ra hết.
Lúc này ta nhận ra bụng ả ta hơi to ra, ả có thai. Đột nhiên nhớ đến Cố Nho từng nói hắn chưa từng chạm vào An Bình quận chúa.
“Ta không ngờ là ngươi, Cố lang luôn mất tích khó hiểu. Ta còn tưởng hắn ở Thư phòng, theo dõi nửa năm, mới cảm thấy khác thường.”
Nửa năm, ta trở nên tê liệt.
Nửa năm, mỹ nhân từng được nuông chiều cũng trở nên trầm tĩnh.
Khóe miệng An Bình nở một nụ cười khổ: “Ta luôn cảm thấy tình cảm của hắn dành cho ta lúc gần lúc xa, thiếu chút nữa….. Quả nhiên trực giác của nữ nhân không bao giờ sai.”
“Ngươi cũng biết ta đường đường là một Quận chúa, theo dõi nửa năm, hắn bảo vệ ngươi cũng thật tốt. Ngoài sân còn thiết kế trận kỳ môn độn giáp, người bình thường thật đúng là không vào được.”