Chương 1 - CÔ GÁI BÁN HOA XẤU XÍ
Vì trên mặt ta có vết sẹo, nên bị mọi người gọi là cô nương xấu xí.
Cố Nho hôn lên vết sẹo của ta, dịu dàng và trân quý: "Kiếp này ta giúp nàng bán hoa, đổi lấy dung mạo xinh đẹp cho nàng ở kiếp sau."
Nhưng sau đó, hắn một tay cưỡi ngựa, một tay ôm mỹ nữ dung mạo như hoa, mỉa mai ta:
"Khuôn mặt xấu xí như vậy lại dám ở bên đường bán những bông hoa xinh đẹp."
Sao này, cô gái bán hoa biến mất.
Cố Nho lại phát điên.
1.
Cố Nho là phu quân của ta, hắn đã mất tích nửa năm.
Ta từ Giang Nam vừa đi tìm hắn vừa bán hoa cho đến Thịnh Kinh, cuối cùng cũng nghe ngóng được, nhị công tử của Thái phó vừa tìm được cũng tên là Cố Nho.
Hết tiền, ta chỉ có thể hái vài nhánh hoa đỗ quyên ở Sơn cốc ngoài thành để bán trên phố.
Bên cạnh là sạp hoành thánh, mùi hương hấp dẫn khiến cho ta đói bụng cồn cào.
“Bán hoa đây! Tiểu thư mua hoa không?”
Người qua đường nhìn thấy ta, trong mắt trở nên kì lạ nhưng ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Ta biết được, bọn họ ngạc nhiên khi nhìn thấy vết sẹo trên mặt ta.
Bỗng nhiên, một hình bóng quen thuộc đập vào mắt ta.
Từ xa, người đó cưỡi một con ngựa, trong lòng ôm một cô nương yêu kiều mỹ lệ, khuôn mặt ôn hòa ngày thương bây giờ lạnh lùng như băng.
Ta lắc lắc đầu, nghĩ rằng mình hoa mắt rồi.
Cố Nho luôn ôn hòa lễ độ, hơn nữa hắn đã thề kiếp này chỉ cưới mình ta.
Nhưng vẫn không kiềm được mắt ngấn lệ, ngực âm ỉ đau.
Ta cứ như vậy mà ngẩn người nhìn bọn họ từ xa đi tới.
“Ôi~ Nho ca ca, huynh xem cái cô nương bán hoa xấu xí này nhìn huynh đến ngẩn cả người.”
Tiếng cười nhạo của mỹ nhân khiến ta bình tĩnh lại, ta nhìn chằm chằm vào mắt Cố Nho, hoàn toàn không để ý ánh mắt hung ác của mỹ nhân.
Khuôn mặt này, dáng người này, trong lòng ta hiểu rõ, hắn chính là Cố Nho.
Lòng ta đau đớn, ta mở miệng nhưng không biết phải nói gì.
Hỏi hắn tại sao lại biến mất nửa năm? Hỏi hắn người trong vòng tay hắn là ai?
Ta dùng sức cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn Cố Nho, không kiềm chế được mà rơi nước mắt.
“Nho ca ca!” Mỹ nhân tức giận mà đấm vào ngực Cố Nho: “Huynh bị ả ta hút mất hồn sao?”
Cố Nho lấy lại bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên, mỉa mai nói: “Kiều Kiều! Chỉ là ta lần đầu nhìn thấy một cô nương xấu xí như vậy!”
Ánh mắt hắn nhìn đám hoa đỗ quyên mới hái của ta.
“Nữ tử xấu xí như thế! Mặt mũi nào lại dám bán những đóa xinh đẹp ở bên đường?”
Hắn vẫy vẫy tay, giọng lạnh nhạt vô tình: “Người đâu!, đem nữ tử xấu xí này cùng đám hoa kia đá ra khỏi thành, đừng làm ảnh hưởng tâm trạng của ta.”
Ta nhìn thẳng vào Cố Nho, khi hắn nói những lời tổn thương người khác ánh mắt né tránh chưa từng nhìn thẳng vào ta.
Ta biết được, hắn là Cố Nho, hắn nhớ tất cả mọi chuyện.
Mà hắn lại vì mỹ nhân trong lòng mà làm tổn thương ta. Hắn cũng trở nên giống đám nam tử kia ngồi ở trên cao mà phán xét dung mạo của ta.
Thị vệ kéo tay ta hướng ra khỏi cổng thành, Cố Nho cúi đầu to nhỏ với mỹ nhân, mỹ nhân cười khúc khích.
Ta và Cố Nho đi về hai phía ngược chiều nhau.
Loáng thoáng bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng, chân thành của Cố Nho: “A Trúc, ta sẽ cùng nàng đi bán hoa khắp thế gian. Để đổi lại cho nàng một dung mạo xinh đẹp như hoa ở kiếp sau.”
Quá khứ xưa cũ hiện về trong tâm trí ta.
2.
Ta là một cô nương xấu xí, chỉ vì trên mặt ta có một vết sẹo kéo dài từ giữa chân mày đến má trái, muốn che lại cũng không được.
Lão bà nhận nuôi ta nói: “A Trúc, con là cô nương được trời cao lựa chọn, vì vậy mới đánh dấu trên mặt của con. Đây là điều may mắn, không cần che đây.”
“A Trúc, vẻ đẹp của nữ tử không phải là ở khuôn mặt, mà là vẻ đẹp ở tâm hồn.”
Bà bà kể cho ta nghe vẻ đẹp của sông núi thế gian, dạy cho ta y thuật, để ta có chút vốn liếng phòng thân.
Sau khi bà bà qua đời, ta đem bà an táng trên Bạch Vân sơn. Bà không có trăn trối gì nhiều, chỉ nắm lấy tay ta nước mắt rưng rưng: