Chương 19 - Cô Dâu Nổi Loạn
Vì vậy, hắn đã nhìn thấu kế hoạch của cô ta một cách dễ dàng.
Những nỗ lực lấy nước từ giỏ tre của Chu Nhu đều vô ích nhưng hắn ta lại dùng một số thủ đoạn hèn hạ để khiến Chu Nhu bị đuổi học.
Vấn đề này đã được giải quyết không dấu vết.
Phó Cảnh Sâm hơi bối rối cũng không biết vì sao tôi lại biết được chuyện này.
“Nếu anh không muốn những chuyện bê bối giữa anh và cô ta bị trưởng bối trong gia đình và giới truyền thông biết đến.”
“Đừng để giới truyền thông lan truyền những nhận xét làm tổn hại đến danh tiếng của Trần Tự.” Tôi đưa một bức ảnh cho Phó Cảnh Sâm xem.
“Anh chắc hẳn không muốn cho ai xem những bức ảnh này phải không?”
Phó Cảnh Sâm trên mặt lộ ra vẻ tức giận và kinh ngạc: “Vậy ra em làm những điều này chỉ vì Trần Tự thôi sao?”
“Thẩm Từ, em quan tâm đến hắn ta nhiều như vậy sao?” “
“Tôi chỉ nói sự thật thôi, Trần Tự không hề mê hoặc hay lừa dối tôi."
"Tất cả những quyết định của tôi chỉ là vì tôi muốn làm điều này."
"Còn danh tiếng của em thì sao, Thẩm Từ."
"Tôi không quan tâm.”
“Mẹ của em thì sao, em không quan tâm à?”
Tôi đứng dậy mỉm cười: “Chắc bà ấy cũng không muốn tôi làm một cô bé ngoan ngoãn như một con rối đâu.”
"Nhưng Thẩm Từ, liệu người đàn ông như Trần Tự có đáng để em trông cậy không? Em có biết quá khứ của hắn ta lố bịch đến mức nào không."
" Chuyện của anh ta còn lố bịch hơn của anh à?"
"Danh tiếng của anh tốt như vậy, nhưng sự thật lại làm ra chuyện là vậy."
" Thẩm Từ, em vẫn còn quá ngây thơ. Đàn ông trên thế giới này đều giống nhau. Họ đều sẽ có lúc nhàm chán, có lúc chán nản..."
"Vậy phải nhắm mắt làm ngơ và chịu đựng mãi mãi?"
"Nếu Trần Tự một ngày nào đó sẽ như thế này."
"Anh ta sẽ không."
"Sao em có thể chắc chắn hắn sẽ không như vậy?"
Tôi chỉ cảm thấy rất chắc chắn.
Có lẽ đó là sợi dây đỏ đã đeo trên tay anh suốt 4 năm qua.
Có lẽ đó là cuốn nhật ký anh giấu trong phòng làm việc, chứa đầy tên tôi.
Có lẽ là vì anh đã xem từng màn biểu diễn của tôi không bỏ sót một nhịp nào lại còn tự tay chụp hàng trăm bức ảnh.
Có lẽ là vì mỗi lần anh nhìn tôi, trong ánh mắt anh đều tràn đầy nét tận tâm và chân thành.
Có lẽ là vì anh đã cho tôi dũng khí để theo đuổi ước mơ của mình.
Một nửa kia tốt sẽ khiến nửa còn ngày càng tốt hơn, càng tỏa sáng rực rỡ hơn.
Phó Cảnh Sâm chỉ muốn tôi trở thành một người vợ, một người mẹ tốt.
Lại nhốt tôi trong một ngôi nhà lớn xinh đẹp và trang trí thật đẹp.
Nhưng Trần Tự đã biến tôi thành một đứa trẻ vô tư nhưng tràn đầy tự tin.
Tôi cứ chạy về phía trước, còn anh ấy sẽ luôn dõi theo tôi từ phía sau.
25
Năm Trần Tự và tôi đăng ký kết hôn.
Chu Nhu vốn đã biến mất đã lâu, đột nhiên lại gây ra chuyện lớn.
Có lẽ là do cuộc sống quá bức bách, khó khăn.
Có lẽ là vì cô căn bản không thể buông bỏ được lòng hận thù sâu sắc đối với Phó Cảnh Sâm.
Chu Nhu liền dùng những bức ảnh đó để đổi lấy một khoản tiền khổng lồ.
Sau đó cao bay xa chạy.
Chỉ qua một đêm, những bức ảnh đó đã lan đến mọi ngóc ngách của thành phố.
Phó Cảnh Sâm liền được nổi tiếng, bị gia đình ruồng bỏ và bị người khác thay thế.
Sau khi người tốt điều tra lại dòng thời gian xảy ra sự kiện, danh tiếng của tôi và Trần Tự tự nhiên bắt đầu được rửa sạch.
Nhưng trong tất cả những điều này, tôi và Trần Tự đều có tâm lý giống nhau, sau khi cười nói rôm rả, chúng tôi cũng không còn quan tâm nữa.
Ngày nhận được giấy đăng ký kết hôn, tôi đưa Trần Tự đi đến chùa.
Trong chùa có ngọn đèn luôn cháy, tôi liền thắp hương cho mẹ.
Trần Tự cùng tôi cùng quỳ trước tấm linh bài của bà ấy một lúc lâu.
Sau đó, khi tôi đứng dậy, Trần Tự liền bảo tôi ra ngoài trước, anh nói rằng anh còn có vài lời muốn nói với mẹ tôi.
Tôi cũng thật không biết anh ấy định nói gì nhưng tôi để cứ anh ở lại mà rời đi trước.
Trong lúc chờ đợi anh, tôi lại đến cây ước nguyện.
Tôi tìm thấy tấm biển ước nguyện mà chính tay đã treo lúc trước.
Dù sợi chỉ đỏ đã bị Trần Tự lấy mất nhưng tấm biển ước nguyện vẫn còn đó.
Nhưng tôi lại thấy rằng bên cạnh nó còn có một cái khác.
Nó được buộc chặt vào sợi chỉ đỏ của tôi.
Phông chữ trên bảng hiệu rất mạnh mẽ và hào sảng, thoạt nhìn tôi đã nhận ra đó là của Trần Tự.
Trên đó anh viết hai câu: “Thẩm Từ, em có thể gặp anh sớm hơn được không?”
Tôi cầm tấm biển ước nguyện lên, nước mắt chợt dâng trào.
Những người hành hương đến rồi đi khiến nơi đây trở nên ồn ào.
Tôi nghe thấy ai đó đang gọi tên tôi.
Quay lại, tôi nhìn thấy bóng dáng của Trần Tự.
Anh đứng trên bậc thềm, bộ đồ trắng và quần đen làm toát len vẻ đẹp trai, soái khí của anh.
Khoảnh khắc anh ấy nhìn thấy tôi, lông mày liền giãn ra, anh thâm tình mà nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Tôi cũng mỉm cười trong nước mắt và vẫy tay thật mạnh với anh ấy,
“Trần Tự...em đã thấy anh rồi.”