Chương 9 - Cô Dâu Hoàn Hảo Hay Chỉ Là Bình Hoa
Toàn thân tôi chợt cứng đờ, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt của Phó Hiển, cố gắng tìm kiếm sự quen thuộc, cố gắng đối chiếu với ký ức mơ hồ trong đầu.
Cảm giác như có chút giống…
Nhưng tôi vẫn không dám tin.
Tôi hình như đã đoán được thân phận của anh.
Tôi chỉ tay về phía anh, lại chỉ vào mình, muốn mở miệng nhưng cổ họng bỗng nghẹn lại, không thốt ra được tiếng nào.
Tay của Phó Hiển nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
Anh cất tiếng, giọng nói dường như nghẹn ngào: “Xem ra em còn nhớ anh.”
Nước mắt tôi cũng không kìm được mà rơi xuống.
Dĩ nhiên là nhớ.
Hồi đó, anh chưa được gọi là Phó Hiển, mà là Châu Niệm Thành.
Họ Châu là họ mẹ anh, còn Thành là tên của Phó Trí Thành.
Hồi đó, tôi cũng chưa gọi là Tư Dao, bởi vì từ khi sinh ra đã bị bỏ rơi, không có họ. Viện trưởng đã đặt tên cho tôi là Quan Hân.
Tôi là một đứa trẻ mồ côi lớn lên trong trại trẻ, còn anh từng có mẹ, nhưng bà đã bỏ rơi anh.
Năm anh được đưa vào trại mồ côi, vừa tròn 6 tuổi.
Trong ký ức của tôi, cậu bé đó có một gương mặt rất ưa nhìn nhưng lại gầy gò, sắc mặt nhợt nhạt, dù trước khi bị bỏ rơi từng sống với mẹ ruột, nhưng nhìn qua chẳng khác nào bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng.
Hồi đó, anh rất yếu ớt, nhạy cảm, gầy gò, rụt rè.
Thân hình nhỏ bé mỏng manh như thế, chỉ cần gió thổi qua là dường như có thể tan biến.
Vì vậy, khi trở thành thành viên mới của trại mồ côi, anh bị đám trẻ con khác xúm lại bắt nạt, cuối cùng chính tôi là người không đành lòng, đã cứu anh khỏi tay lũ trẻ đó.
Tôi từ nhỏ đã là “đại ca” của bọn trẻ trong trại, nhưng để bảo vệ anh, tôi cũng chẳng ít lần đánh nhau với bọn nhóc con ấy.
Đánh đấm vài lần, kiểu như “lưỡng bại câu thương,” thì bọn nhóc cuối cùng cũng sợ tôi, không dám bắt nạt Phó Hiển nữa.
Thế rồi, anh trở thành cái đuôi nhỏ của tôi.
Đến mức tôi đi vệ sinh, anh cũng phải ngồi bên ngoài canh.
Hồi còn ở trại mồ côi, mỗi tối trước khi ngủ, giường của anh kê sát giường của tôi, và anh nhất định phải len lén nắm lấy tay tôi thì mới ngủ yên được.
Anh là một đứa trẻ thiếu thốn cảm giác an toàn trầm trọng.
Ít nhất, lúc đó là như thế.
Dưới sự “dạy dỗ” tận tình của tôi, cậu bé Phó Hiển từ một chú cừu con yếu ớt đã dần dần hóa thành một con sói con.
Anh cao lên một chút, người đầy đặn hơn một chút, gương mặt vẫn còn non nớt nhưng ngày càng trở nên đẹp hơn.
Và không biết từ lúc nào, cậu nhóc nhút nhát, mong manh ngày ấy lại biến thành một tên cứng cựa chuyên đánh nhau giỏi nhất trong trại.
Chỉ cần ai đó dám nói xấu tôi một câu, anh sẽ lập tức nắm chặt nắm tay nhỏ của mình, xông lên với dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Ngày qua ngày—
Chúng tôi dần trở thành hai nhân vật không ai dám chọc, mà cũng chẳng ai muốn lại gần.
Tôi thì cảm thấy cô đơn, còn Phó Hiển lại có vẻ rất thoải mái với sự yên tĩnh đó.
Hình như đối với anh, chỉ cần ngày nào cũng được ở bên tôi, vậy là đủ rồi.
Nhưng, cảnh đẹp không kéo dài mãi.
Một thời gian sau, tôi nhận ra Phó Hiển thay đổi.
Anh bắt đầu lơ đãng, dễ bị giật mình, thậm chí từ chối cả sự đụng chạm của tôi.
Ban đầu, tôi rất tức giận. Nhưng về sau, vô tình tôi phát hiện ra—
Đó là vì viện trưởng.
Người phụ nữ trung niên thường ngày trông hiền lành, thiện lương ấy, hóa ra lại mắc chứng ấu dâm.
Mà Phó Hiển, với gương mặt ngày càng sáng sủa và đường nét sắc sảo, đương nhiên đã trở thành mục tiêu mới của bà ta.
Tối hôm đó, Phó Hiển bỏ trốn khỏi trại mồ côi. Trước khi đi, chúng tôi thậm chí không kịp nói với nhau một lời nào.
Về sau, tôi không còn gặp lại Phó Hiển nữa.
Rất nhiều lần, tôi đã nghĩ về anh.
Tôi luôn cho rằng, Phó Hiển có lẽ đã không còn trên đời nữa. Ở cái thời đại mà cuộc sống còn quá khốn khó, một cậu bé 6 tuổi tính cách cực đoan, nhạy cảm như anh làm sao sống sót nổi sau khi chạy trốn khỏi trại mồ côi?
Tôi hay tự hỏi, liệu ở các trại mồ côi khác có những cậu bé giống như Châu Niệm Thành ngày trước không?
Những đứa trẻ gầy gò, mong manh, thiếu thốn sự che chở.
Nhưng có những lúc, tôi lại buồn bã nghĩ—
Chắc sẽ không còn cậu bé nào đẹp như anh nữa. Dù khi ấy, đường nét còn chưa phát triển hoàn chỉnh, nhưng gương mặt ấy đã khiến người ta kinh ngạc.
Kinh ngạc đến mức, nhiều năm sau khi tôi đã trưởng thành, mỗi khi nhớ về cậu bé ấy, tôi lại không quên đôi mắt sáng trong như nai con của anh.
Vì vậy, khi lớn lên, tôi trở nên cực kỳ yêu tiền.
Nhưng tất cả số tiền kiếm được, tôi đều quyên góp cho trại trẻ mồ côi.
Dĩ nhiên, không phải là trại mồ côi ngày xưa. Sau này, viện trưởng bị phát hiện đã lỡ tay giết một cậu bé, kéo theo hàng loạt tội ác khác bị phơi bày và bị đưa vào tù.
Những chuyện đó, đều xảy ra sau khi tôi đã rời khỏi trại mồ côi.
30
Thoát ra khỏi dòng hồi tưởng, tôi ngồi dựa vào đầu giường, yên lặng lắng nghe Phó Hiển kể về những chuyện đã xảy ra sau khi anh rời khỏi trại trẻ mồ côi.
Anh bảo, sau khi trốn khỏi trại, anh lang thang đầu đường xó chợ.
Nhưng lại không dám đi quá xa.
Vì anh sợ nếu đi xa quá, sẽ chẳng bao giờ được gặp lại tôi nữa.
Anh thường lén quay lại để nhìn tôi.
Tại cổng trại, dưới bóng đêm.
Nhưng anh không dám gặp mặt tôi, sợ bị phát hiện rồi tôi sẽ gặp phiền toái, và cũng sợ rằng—
Nếu gặp tôi, anh sẽ không nỡ rời đi lần nữa.
Mãi đến sau này, tôi được nhận nuôi.
Người nhận nuôi tôi chính là mẹ hiện tại của tôi.
Sau khi tôi được nhận nuôi, Phó Hiển đã âm thầm theo dõi một thời gian. Nhưng anh thấy mẹ tôi đối xử với tôi rất tốt, bà dồn hết tâm tư và tình cảm vào tôi.
Cuộc sống của tôi rất hạnh phúc.
Mẹ tôi không bao giờ yêu đương, một mình nuôi tôi khôn lớn.
Lúc đó Phó Hiển mới an tâm rời đi.
Còn tôi, năm đó 7 tuổi, được mẹ đón về nhà, từ đó lớn lên trong tình yêu thương.
Mẹ tôi là một người sống rất nhiệt huyết.
Bà yêu ghét rõ ràng, vừa thích tiền vừa thích hào nhoáng, nhưng cũng sẵn lòng lấy 5 đồng cuối cùng của mình, chi 3 đồng mua bánh mì cho tôi, 1 đồng mua nước, và để lại 1 đồng để quyên cho người ăn xin bên đường.
Bà xinh đẹp rực rỡ, và thích nhất là mặc những bộ trang phục đỏ chói mà ít người dám mặc.
Cuộc đời của bà giống hệt như một đóa hồng đỏ rực rỡ nở bung.
Chói mắt vô cùng.
Bây giờ tôi biết, có lẽ năm đó mẹ tôi gả tôi cho Phó Hiển không chỉ vì tiền, nhưng tôi vẫn không hận bà.
Thật sự.
Nếu không có bà, sẽ chẳng có một Tư Dao như ngày hôm nay.
Đêm yên tĩnh, giọng Phó Hiển trầm thấp và dễ nghe, anh tiếp tục kể câu chuyện của mình, nhưng những gì xảy ra sau đó anh chỉ lướt qua.
Anh không muốn kể nhiều về những điều đáng xấu hổ và đau khổ, tôi cũng không hỏi thêm.
Anh nói.
Sau này, khi anh phiêu bạt không nơi nương tựa, mẹ anh đã tìm thấy anh.
Người đã lâu không khóc như anh, lúc đó xúc động đến rơi nước mắt, anh cứ ngỡ rằng mẹ đến đón anh về nhà.
Nhưng.
Bà đưa anh đi mua quần áo mới, đưa anh đi ăn ngon.
Sau đó, bà dẫn anh đến nhà họ Phó, tìm Phó Trí Thành đòi một danh phận.
Gọi là danh phận, nhưng trong lòng bà hiểu rất rõ, đó là điều không thể. Bà chỉ dẫn Phó Hiển đi đòi tiền mà thôi.
Chỉ có điều, bà đã đánh giá quá cao vị trí của Phó Hiển trong lòng Phó Trí Thành, và đánh giá quá thấp sự nhẫn tâm của ông.
Phó Trí Thành đâu phải người dễ bị dắt mũi, giống như trước đây ông đã ra tay để gây ra vụ tai nạn của mẹ tôi, ông đã bỏ một số tiền lớn để “sắp xếp” một tai nạn cho mẹ của Phó Hiển.
Là Phó Hiển đã cứu bà.
Nhưng vì vậy, anh bị tàn phế đôi chân, mang thương tật cả đời.
Dù vậy, anh vẫn không thể cứu sống bà.
Anh thậm chí còn chưa kịp cảm nhận được tình yêu của mẹ dành cho mình, thì đã mất mẹ vĩnh viễn.
Anh hận mẹ mình, nhưng càng hận Phó Trí Thành hơn.
Dẫu sao cũng là máu mủ ruột thịt, Phó Trí Thành đã đưa anh vào một bệnh viện tư, dốc lòng chữa trị. Ông còn chuyển vào tài khoản của anh một khoản tiền lớn, đủ để anh sống tiêu dao suốt đời.
Thế nhưng, dù có giàu có cỡ nào, Phó Trí Thành cũng không chữa được đôi chân của Phó Hiển.
Về sau, Phó Hiển rời đi, dựa vào khoản vốn ban đầu ấy, người đàn ông ngồi xe lăn này đã gây dựng được một chỗ đứng vững chắc trong giới kinh doanh ngầm.
Khi nhắc lại những chuyện đã qua anh khẽ nhíu mày. Ánh mắt sắc lạnh lóe lên nơi khóe mắt, thoáng chốc hiện ra hình bóng của một chú sói con khi xưa.
Chỉ vài giây sau, Phó Hiển nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tiếp tục kể.
Anh nói:
Vài năm trước, đứa con trai bảo bối của Phó Trí Thành và người vợ quá cố chẳng may qua đời, khiến ông khóc đến rã rời. Khi nhận ra mình đã tuyệt hậu, trong nỗi đau đó, ông lại nhớ đến đứa con rơi bên ngoài.
Vì thế, sau khi vận dụng mọi mối quan hệ, ông tìm được Phó Hiển.
Nhưng đáng tiếc.
Phó Hiển không chịu nhận tổ tông, cũng không cho phép Phó Trí Thành tiết lộ mối quan hệ của họ cho người khác.
Phó Trí Thành đành chấp nhận. Ông biết rằng Phó Hiển mang trong lòng mối hận với mình, nhưng vẫn cố gắng cẩn thận lấy lòng và bù đắp.
Tuy nhiên, bao năm nay, những vết thương trong lòng đã khắc quá sâu. Những năm tháng Phó Hiển sống trong lang bạt, những lần Phó Trí Thành thờ ơ, lạnh nhạt, và cả vụ tai nạn năm xưa khi Phó Trí Thành biết rõ anh ở bên mẹ mình nhưng vẫn nhẫn tâm dàn dựng.
Nói thẳng ra.
Phó Trí Thành chưa bao giờ quan tâm đến sống chết của Phó Hiển—
Ông không định giết anh, nhưng nếu Phó Hiển cũng mất mạng trong vụ tai nạn đó, có lẽ Phó Trí Thành cũng không đau lòng.
…
Câu chuyện sau đó, là khi Phó Trí Thành muốn chọn vợ cho Phó Hiển, mẹ tôi đã chủ động tìm đến ông.
Bà cười nói sẽ giới thiệu một cuộc hôn nhân.
Và người được chọn chính là tôi.
Phó Hiển lập tức đồng ý.
Mẹ tôi đưa ra giá sính lễ là mười triệu, Phó Hiển không chút do dự chấp nhận.
Rồi trước khi hôn lễ diễn ra mười phút, cái gọi là “xây dựng tình cảm” thực ra chính là lần gặp chính thức đầu tiên của chúng tôi sau bao nhiêu năm.
Biết được tất cả những điều này, khi quay đầu nhìn lại bằng tâm trạng hiện tại