Chương 7 - Cô Dâu Hoàn Hảo Hay Chỉ Là Bình Hoa
24
Tôi và Phó Hiển đã đăng ký kết hôn.
Nhưng mà—
Lỗi tại tôi quá không đề phòng, cũng quá tin tưởng vào tiềm lực tài chính của vị Phó thiếu gia này.
Sau khi cầm cuốn sổ hồng đỏ chót, Phó Hiển đưa cho tôi một tờ giấy.
Tôi cứ ngỡ đó là séc, nhưng mở ra xem, hóa ra là giấy nợ.
Trên đó viết rõ ràng, trắng đen rành mạch, rằng Phó Hiển nợ Tư Dao 10 triệu, sẽ trả trong vòng ba năm.
Tôi cầm tờ giấy nợ, trong lòng âm thầm chửi rủa—
Tên đàn ông tàn tật đẹp mã này.
Nhưng rồi cũng chẳng thể mắng thành lời, vì gương mặt đó quá đẹp, đẹp đến mức ngay cả khi tôi đang cực kỳ tức giận, cũng không nỡ nói những lời khó nghe.
Nhìn tờ giấy nợ một lúc lâu, tôi đành thu lại, sau đó, trong khi Phó Hiển nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe, tôi lén chụp ảnh tờ giấy nợ bằng điện thoại, làm mờ thông tin rồi đăng lên mạng hỏi—
Giấy nợ này có hiệu lực pháp lý không?
Luật sư chưa kịp trả lời, thì bên cạnh, Phó Hiển đã lên tiếng.
“Đừng tìm nữa, trong vòng ba năm chắc chắn trả.”
“Vả lại.”
Phó Hiển mở mắt, nhìn tôi như trách cứ: “Giấy chứng nhận kết hôn cũng có rồi, tiền trong tài khoản của tôi chẳng phải cũng là của cô?”
Mắt tôi sáng lên.
Có lý thật.
Tôi lập tức tắt điện thoại, giả vờ dè dặt hỏi mật khẩu thẻ ngân hàng của anh.
Phó Hiển quăng ví qua cho tôi, bên trong có bốn, năm chiếc thẻ. Anh xoa trán, giọng điệu thản nhiên.
“Mật khẩu là ngày sinh của cô, mới đổi.”
Tôi không chút khách khí cầm lấy các thẻ ngân hàng, nghĩ rằng dù không có đủ 10 triệu, thì ít ra cũng phải vài triệu.
Dù sao đã đăng ký kết hôn, anh lại nói rõ ràng như vậy, tôi đành xem đó là tài sản chung của vợ chồng.
…
Phó Hiển đúng là không phải người.
Về sau, tôi không ngồi yên được, viện cớ muốn đi dạo, nhờ anh thả tôi xuống một trung tâm mua sắm gần đó, sau đó lén lút tới ngân hàng.
Năm chiếc thẻ ngân hàng, cộng tất cả số dư lại chưa đến một triệu.
Lúc đó tôi nghiêm túc nghi ngờ, liệu Phó Hiển có phải là con riêng của ông cụ Phó?
Nhưng với tiêu chuẩn của nhà họ Phó, dù là con riêng cũng không thể túng thiếu đến thế này chứ.
Đang nhìn số dư mà chực khóc, tôi bỗng nhận được cuộc gọi của Phó Hiển.
Anh nói rằng ông cụ Phó đã trở về, muốn gặp tôi.
Chân tôi chợt mềm nhũn.
Trước khi kết hôn với Phó Hiển, tôi có thể không biết đến Phó Hiển hay Phó Thời Tranh, nhưng—
Danh tiếng của ông cụ Phó, chắc không ai là chưa từng nghe qua.
Ông cụ tên thật là Phó Trí Thành, vốn xuất thân từ văn học, là một nhà văn nổi tiếng. Sau này bỏ văn theo thương, ngay lần đầu bước chân vào thương trường đã thành công vang dội.
Về sau sự nghiệp ngày càng lớn mạnh, trở thành doanh nhân nổi tiếng nhất thành phố.
Giờ đây ông cụ Phó đã cao tuổi, nhưng thời trẻ ông nổi tiếng là người quyết đoán và khắc nghiệt, sử dụng những thủ đoạn không khoan nhượng.
Tôi từng xem phỏng vấn ông cụ, chỉ mấy phút ngắn ngủi mà sự lạnh lẽo trong ánh mắt đã khiến người ta phải e dè, dù là qua màn hình.
Lục lại mọi thông tin trong đầu về ông cụ Phó, tôi nghẹn giọng hỏi: “Tôi không đi có được không?”
Bên kia, giọng Phó Hiển vẫn hờ hững: “Cô đoán thử xem?”
…Tôi đoán, chắc chắn là không được.
Phó Hiển như muốn an ủi tôi: “Đừng sợ, ông ấy rất hiền lành.”
Hiền lành…
Nghe từ đó mà tôi chỉ muốn bật khóc.
Nhưng dù có sợ hãi thế nào, vẫn phải đối mặt.
Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, trong trung tâm thương mại mua một chiếc váy liền trông tươm tất, thay đồ rồi bước ra ngoài, liền thấy xe của Phó Hiển đậu bên đường.
Lên xe, tôi căng thẳng, níu lấy vạt váy hỏi anh nhà ông cụ Phó có xa không.
Trước đây tôi từng nghe rằng ông cụ thích sống một mình, hiếm khi ở trong khu biệt thự nhà họ Phó mà tôi từng đến.
“Không xa.”
Phó Hiển đáp nhẹ.
Nghe bảo không xa, tôi đoán ít nhất cũng phải cách hai mươi phút đi xe, nhưng—
Chưa đến ba phút sau khi Phó Hiển nói xong, xe đã dừng.
Chính xác hơn, từ cổng trung tâm thương mại, xe rẽ đầu đường, và chạy thẳng vào khu cư xá gần đó.
Khu biệt thự này dù nằm trong khu thương mại sầm uất, nhưng diện tích lại đủ lớn để tạo sự tách biệt hoàn toàn giữa các cư dân bên trong và thế giới bên ngoài. Môi trường yên tĩnh, cảnh quan tuyệt đẹp.
Tôi từng thấy khu biệt thự này trên mạng, giá cả đắt đỏ đến mức người ta không dám nghĩ tới, từng tấc đất đều là vàng.
Chưa kịp chuẩn bị tinh thần, tôi đã đến nơi.
Nỗi lo lắng càng tăng lên.
Ngón tay tôi cuốn chặt lấy vạt váy, hít thở sâu nhiều lần, rồi theo Phó Hiển xuống xe.
Tôi lẽo đẽo theo sau anh, ngoan ngoãn đẩy xe lăn cho anh.
Dù sao thì—
Anh thật ra không cần tôi làm điều này.
Bước qua cánh cổng lớn, trong sân chỉ có vài khóm hoa cỏ, không gian thoáng đãng, tĩnh lặng.
Vào bên trong, căn phòng khách rộng lớn cũng chẳng thấy bóng dáng ai.
Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng có lẽ ông cụ Phó không có nhà.
Đang nghĩ ngợi, từ hướng bếp bỗng vọng lại tiếng bước chân.
Vài giây sau, một ông lão tay cầm xẻng xào xuất hiện ở cửa bếp, mái tóc bạc pha sương nhưng tinh thần vẫn sáng suốt. Trên eo ông buộc một chiếc tạp dề màu đen.
Gương mặt này dần dần chồng lên hình ảnh người đàn ông trong các buổi phỏng vấn mà tôi từng xem, với đôi mắt sắc lạnh đầy uy quyền.
Nhưng lúc này, người đàn ông được đồn đại là “diêm vương” của giới kinh doanh lại đang nở nụ cười, giọng nói vang như chuông.
“Phó Hiển, bố làm món cá chua ngọt Tây Hồ mà con thích nhất đây!”
Nói xong, ông bước lại gần với vẻ tự hào, đưa xẻng xào đến sát miệng Phó Hiển: “Nếm thử nước sốt xem nào?”
25
Phó Hiển nhíu mày, gạt cái xẻng xào sang một bên.
Đồng thời, anh bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi đang ngẩn ngơ đứng bên cạnh lại.
“Con dâu của bố, Tư Dao.”
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Phó…”
Tôi lắp bắp gọi được một chữ “Phó” rồi cảm thấy không ổn, vội sửa lại một cách cứng ngắc: “Bố…”
Cứu với.
Ai mà ngờ được, ông cụ Phó từng được đồn là lạnh lùng đến rợn người, lại có dáng vẻ như thế này khi ở nhà?
Những câu chào hỏi tôi chuẩn bị trước đều không có cơ hội thốt ra.
Ông cụ Phó tay cầm xẻng xào, tay kia nắm lấy tay tôi, cười tươi như hoa.
“Ngoan, ngoan.”
Nói rồi, ông buông tay, đi đến bàn trà lấy hai cái hộp đưa cho tôi, bảo là quà ra mắt.
Một trong hai hộp khá to.
Không thể từ chối, tôi chỉ còn cách dè dặt nhận lấy—
Nặng thật đấy.
Cái này chắc phải vài ký.
Ông cụ Phó bảo tôi ngồi xuống ghế sofa, sau đó lại quay vào bếp, bảo sẽ làm vài món ngon nhất để đãi chúng tôi.
Nói xong, ông lại vui vẻ trở vào bếp.
Tôi có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ông cụ Phó.
Người mà chỉ cần dậm chân một cái, cả giới kinh doanh phải run rẩy, lại có thể hòa nhã đến thế này?
Phó Hiển quay sang tôi, nét mặt vẫn bình thản.
“Đã bảo rồi, ông ấy rất hiền.”
“Hơn nữa, ông ấy rất thích nấu ăn cho tôi.”
Tôi không nói nên lời.
Bởi vì sự chú ý của tôi bị hút vào cái hộp mà ông cụ vừa đưa.
Mở ra—
Lóa mắt.
Toàn là vàng.
Tôi nuốt nước bọt, món quà ra mắt này đúng là… vừa hào phóng vừa độc đáo.
Bên cạnh, Phó Hiển đưa tôi một cốc trà, giọng điệu thản nhiên: “Đó chỉ là món khai vị thôi, mở cái hộp nhỏ ra xem.”
Tôi làm theo, mở hộp trang sức.
Là một chiếc vòng ngọc.
Tôi vốn có chút hứng thú với đá quý, cũng biết đôi chút.
Nhìn chiếc vòng ngọc trước mặt, cổ họng tôi như khô lại.
Phó Hiển nói không sai, so với chiếc vòng ngọc này, mấy ký vàng kia đúng là món khai vị.
Nhìn thêm vài lần, tôi cẩn thận đậy nắp lại.
Bình thường tôi kiếm chác từ Phó Hiển thì không cảm thấy gì, nhưng món quà từ ông cụ Phó thực sự làm tôi thấy bối rối.
Suy nghĩ một lúc, dù sợ hãi, tôi vẫn quyết định vào bếp phụ giúp.
Ngoài dự đoán, ông cụ Phó không đuổi tôi ra.
Ngược lại.
Chúng tôi phối hợp khá ăn ý.
Ông cụ không tỏ vẻ kiêu căng, ông làm bếp chính, tôi làm phụ bếp, phối hợp rất ăn ý.
Hơn nữa, ông cụ đúng là đa tài, văn chương, kinh doanh, đến nấu ăn cũng xuất sắc.
Lần lượt các món được hoàn thành, mùi thơm lan tỏa khắp nhà.
Ba người chúng tôi, ông cụ cuối cùng đã làm sáu món một canh, đều là những món gia đình đơn giản.
Ông cụ Phó mời chúng tôi ngồi xuống dùng bữa, liên tục nhắc tôi thư giãn, hôm nay ông chỉ là một người cha bình thường, không phải tổng giám đốc họ Phó.
Sau vài lần như thế, tôi thực sự thoải mái hơn.
Ông cụ Phó yêu thương Phó Hiển đến mức không thể giấu giếm, người đàn ông từng được đồn là cứng rắn, quyết đoán lại ngồi cả bữa chỉ lo gỡ xương cá, bóc tôm cho con trai—
“Con trai, ăn nhiều cá vào, xem tay nghề của bố có kém đi không.”
“Phó Hiển, tháng trước bố ở nước ngoài gặp một chuyện rất thú vị, con muốn nghe không?”
…
Phó Hiển chẳng mấy để tâm đến điều đó.
Anh luôn giữ vẻ lạnh nhạt, ông cụ gắp gì anh ăn nấy, thỉnh thoảng mới gật đầu đáp lại đôi câu.
Nhìn ông cụ đối xử với con trai như thế, tôi cuối cùng cũng hiểu được lời Phó Hiển nói với Phó Thời Tranh hôm ấy—
Anh bảo.
Vị trí người thừa kế này, nếu anh muốn, Phó Thời Tranh sẽ chẳng bao giờ ngồi được.
Lúc đó chỉ thấy anh nói đầy khí thế, nhưng giờ xem ra, đó có lẽ là sự thật.
Tôi còn đang mải suy nghĩ, ông cụ Phó như có linh cảm, cũng nhắc đến chuyện này.
Ông thở dài, lo lắng hỏi: “Phó Hiển, con định khi nào sẽ tiếp quản việc của bố đây?”
Khi đối mặt với con trai, ông vừa bất lực vừa cưng chiều.
Nhưng có vẻ Phó Hiển không thích đề tài này. Vừa nghe ông cụ nhắc đến, anh liền đặt đũa xuống, điều khiển xe lăn đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Phó Hiển vừa rời đi, tôi cũng chẳng tiện tiếp tục ăn, đành buông đũa, giả vờ bình thản uống một ngụm trà.
Thế nhưng.
Trà còn chưa kịp nuốt xuống, nét mặt ông cụ đối diện đã thay đổi.
Vẻ hiền hòa ban nãy biến mất, ông lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt sắc bén như dao, từng chút từng chút áp bức.
Ông nắm chặt tách trà, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua thân tách, chậm rãi mở lời—
“Phó Hiển không biết mục đích của cô khi đến gần nó, nhưng tôi biết.”