Chương 5 - Cô Dâu Hoàn Hảo Hay Chỉ Là Bình Hoa

18

Tôi suýt nữa phun ngụm sữa đậu nành vừa uống ra.

Mượn tôi dùng một ngày?

Không thể nào, một tập đoàn lớn như nhà họ Phó lại không tìm được một phiên dịch viên tạm thời hay sao?

Tôi nghĩ, thiếu người dịch chỉ là cái cớ, chắc chắn là có mục đích khác.

Nuốt ngụm sữa xuống, tôi quay sang nhìn Phó Hiển.

Mặc dù chúng tôi chỉ là vợ chồng hợp đồng, nhưng dù sao tôi cũng đang mang danh nghĩa phu nhân thứ hai của nhà họ Phó. Bị anh trai anh ấy “mượn” đi làm phiên dịch, thật chẳng hay ho gì…

Nhưng mà.

Phó Hiển chỉ im lặng hai giây, rồi đồng ý ngay.

Người này thật dứt khoát, nói “được” một tiếng xong liền cúp máy, thậm chí không thèm hỏi đi đâu, mấy giờ, cần chuẩn bị gì.

Hai phút sau, điện thoại Phó Hiển rung lên một tiếng.

Lúc đó anh vẫn đang từ tốn dùng dao nĩa cắt miếng bít tết chín tái. Dù còn sáng sớm nhưng khẩu vị vẫn rất ngon.

Đợi khi dĩa đã trống trơn, Phó Hiển mới cầm điện thoại lên.

Tôi lén liếc qua hình như là tin nhắn từ Phó Thời Tranh, gửi thông tin về thời gian và địa điểm.

Ăn sáng xong, Phó Hiển cùng tôi tới công ty.

Tôi hơi ngạc nhiên.

Nghe đồn rằng ngay cả khi đôi chân chưa bị thương, Phó Hiển cũng chẳng mấy khi đến công ty, mà chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, sống trong xa hoa. Tưởng rằng lần này anh sẽ bảo tài xế đưa tôi đi, ai ngờ lại tự mình đi cùng.

Trên đường đi, Phó Hiển vẫn giữ vẻ trầm lặng thường thấy.

Chỉ đến khi sắp xuống xe, anh mới quay sang hỏi một câu: “Có lẽ sẽ có một số thuật ngữ chuyên ngành, cô có tự tin không?”

Tuy rất muốn khoe mẽ trước mặt nhà tài trợ, nhưng giao dịch của nhà họ Phó toàn liên quan đến con số hàng tỷ, không thể đùa được. Tôi đành thành thật lắc đầu:

“Không.”

Tưởng rằng Phó Hiển sẽ bảo người tìm một phiên dịch chuyên nghiệp, nhưng anh chỉ nhắm mắt dưỡng thần, vẫn tỏ ra ung dung.

Vừa vào phòng họp, tôi đã thấy Phó Thời Tranh và đối tác nước ngoài bước vào.

Tôi vội đứng lên, cẩn thận chào hỏi.

Mọi thứ sau đó…

Diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Chỉ có điều, người đảm bảo sự suôn sẻ đó lại không phải tôi, mà là Phó Hiển, người được đồn thổi là ăn chơi lêu lổng, chẳng học hành gì.

Lúc đi học, tôi vốn luôn là học sinh đội sổ, tiếng Đức cũng chỉ ở mức tàm tạm. Sau khi tốt nghiệp, lại không làm công việc liên quan, nên có thể đối đáp trôi chảy đã là phát huy ngoài mong đợi.

Nhưng khi đề cập đến một số thuật ngữ chuyên ngành trong lĩnh vực của họ, tôi hoàn toàn không biết cách dịch.

Mỗi lần như vậy, Phó Hiển liền lên tiếng.

Anh vẫn giữ vẻ hờ hững, giọng nói cũng rất nhàn nhạt, nhưng phát âm thì chuẩn xác đến kinh ngạc.

Ở nửa sau buổi họp, đối tác nước ngoài gần như bỏ qua tôi và Phó Thời Tranh, chỉ giao tiếp trực tiếp với Phó Hiển.

Giao dịch diễn ra rất thuận lợi, phía đối tác thậm chí chốt hợp đồng ngay tại chỗ.

Dự án trị giá cả tỷ đồng, thế mà Phó Hiển lại xử lý nhẹ nhàng như không.

Từ vị trí của tôi có thể thấy rõ góc nghiêng của anh.

Người đàn ông ngồi ngay ngắn trên xe lăn, dù đôi chân không lành lặn, nhưng dáng vẻ vẫn rất thẳng tắp, khí chất lạnh nhạt mà cao quý khiến ai cũng phải dè chừng.

Ban đầu tôi cứ tưởng anh là người đơn giản.

Chỉ là một người đàn ông bị tật ở chân, không thể “làm chuyện đó”, nhìn có vẻ gần gũi.

Nhưng càng tiếp xúc, tôi càng nhận ra anh không hề bình thường.

Phó Thời Tranh lạnh lùng và gây áp lực theo cách trực diện, sắc bén đến mức khiến người ta phải kinh sợ. Còn Phó Hiển thì khác, anh xuất hiện trước mắt mọi người với dáng vẻ phóng đãng không kiềm chế, nhưng càng đào sâu, càng thấy anh giống như một màn sương mù dày đặc.

Không nhìn thấu, cũng chẳng đoán được.

19

Sau khi ký hợp đồng, Phó Thời Tranh mời đối tác dùng bữa nhưng bị từ chối.

Chúng tôi cùng bước ra khỏi phòng họp, ngay cửa lại tình cờ gặp Ôn Tố.

Cô cầm một chiếc hộp giữ nhiệt tinh xảo, đang đi về phía chúng tôi.

Tôi lặng lẽ đi sau mọi người, lén nhìn cô ấy.

Nhìn qua là biết, đây là canh do chính tay cô ấy nấu.

Hóa ra, dù là vị hôn thê của người giàu, cô ấy vẫn tự tay nấu canh rồi mang đến công ty bằng hộp giữ nhiệt.

Tôi đang nghĩ ngợi, thì thấy Ôn Tố hình như dẫm phải gì đó, loạng choạng trượt chân—

Là Phó Hiển đỡ lấy cô ấy.

Anh ngồi trên xe lăn, cơ thể nghiêng hẳn về phía trước, gần như sắp ngã khỏi xe.

Nhưng đúng lúc Ôn Tố trượt ngã, anh đã kịp giữ chặt cô.

Ngược lại, Phó Thời Tranh đứng ngay bên cạnh cô, thân là vị hôn phu, thế mà không hề đưa tay ra đỡ.

Tôi im lặng nhìn cảnh tượng đó.

Tay của Phó Hiển nắm chặt lấy cổ tay của Ôn Tố, nhưng như bị bỏng, anh liền buông ra ngay.

Thật ra chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi.

Nhưng không hiểu sao, trong lòng bỗng thấy ngột ngạt.

Tiễn đối tác đến cửa thang máy, anh ta mỉm cười nói với tôi: “Cô là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Phó đúng không? Cô thật giỏi, cảm ơn cô đã làm phiên dịch.”

Tôi ngẩn người.

Rồi chợt hiểu, “tổng giám đốc Phó” mà anh ta nói hẳn là chỉ Phó Thời Tranh.

Hẳn là một sự hiểu lầm.

Tôi định lên tiếng giải thích, nhưng Phó Thời Tranh bên cạnh đã mở miệng trước: “Cảm ơn. Thang máy đến rồi. Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Anh ấy không giải thích gì thêm.

Hơn nữa, câu đó Phó Thời Tranh còn nói bằng tiếng Đức.

Từ đầu buổi họp đến giờ, Phó Thời Tranh chưa từng nói tiếng Đức, tôi cứ tưởng anh ấy hoàn toàn không biết. Không ngờ rằng anh ấy lại giả vờ không biết gì để rồi bất ngờ phô diễn kỹ năng ngôn ngữ.

Tôi càng thấy khó hiểu, nhưng cũng cảm thấy ngột ngạt trong lòng.

Ngột ngạt vì—

Phó Hiển, đứng cạnh đó, cũng không lên tiếng giải thích.

Rõ ràng anh ấy nghe hiểu tiếng Đức.

——

Tiễn đối tác đi xong, Ôn Tố mới đưa hộp giữ nhiệt cho Phó Thời Tranh, nói rằng bên trong là canh gà nhân sâm cô đã nấu cả buổi sáng.

“Được, cảm ơn.”

Phó Thời Tranh lạnh nhạt đáp lại lời cảm ơn, rồi thuận tay đưa hẳn hộp canh cho trợ lý bên cạnh.

Từ đầu đến cuối, anh ấy không thèm mở nắp ra xem qua một lần.

Sau khi chốt xong hợp đồng, Phó Thời Tranh đề nghị bốn người chúng tôi cùng đi ăn.

Như đoán trước, Phó Hiển đồng ý.

Dù giữa hai anh em họ dường như mâu thuẫn chồng chất, mối quan hệ rất xấu, nhưng lại chưa đến mức đoạn tuyệt hoàn toàn.

Gần công ty mới mở một nhà hàng gia đình cao cấp, trợ lý của Phó Thời Tranh lập tức gọi điện đặt bàn.

Nhà hàng này kinh doanh rất tốt, ngay cả người như Phó Thời Tranh cũng không thể đặt được phòng riêng.

Thế là bốn người chúng tôi chọn một chỗ yên tĩnh ở góc nhà hàng.

Món ăn lên hơi chậm, nhưng hương vị quả thực không khiến người ta thất vọng.

Tôi bị tài nghệ của đầu bếp làm cho cảm phục, nên ăn rất chăm chú.

Nhưng khi ăn sườn, nước sốt bất cẩn nhỏ xuống, tôi vội lấy khăn giấy cúi đầu lau, ánh mắt thoáng liếc qua dưới gầm bàn—

Là Ôn Tố, vị hôn thê của Phó Thời Tranh, người trên danh nghĩa là chị dâu tương lai của Phó Hiển, thực chất lại là “vầng trăng sáng” trong lòng anh.

Cô ấy đang dùng đôi giày cao gót, nhẹ nhàng cọ vào ống quần của Phó Hiển dưới bàn.

Tôi khựng lại hai giây, rồi lặng lẽ thu lại ánh mắt.

Dùng khóe mắt liếc Phó Hiển một chút, chỉ thấy anh ấy đang chăm chú bóc tôm, vẻ mặt rất tập trung.

Dường như hoàn toàn không để ý đến hành động khiêu khích của Ôn Tố.

Thật ra…

Tôi thật muốn nhắc cô ấy rằng, Phó Hiển đôi chân đã bị tàn phế, đừng nói là dùng giày cao gót cọ vào ống quần, ngay cả đâm hai nhát vào chân anh ấy chắc anh cũng chẳng cảm nhận được gì.

Đúng là vô tình nghe thấy chuyện chẳng liên quan, nhưng tôi không thể để lộ ra, nên đành nín nhịn, uống liền hai ngụm canh.

Vừa đặt thìa xuống, đã thấy trong đĩa trước mặt có thêm vài con tôm.

Vỏ tôm được bóc sạch, xếp gọn gàng.

Tôi ngẩng lên.

Là Phó Hiển vừa bóc.

Hóa ra, anh vừa chăm chú bóc tôm là để đưa cho tôi.

Tôi nhìn thoáng qua Phó Hiển, ánh mắt vô thức lại lướt sang Ôn Tố ở phía đối diện.

Cảm giác được cưng chiều, có chút không quen.

Khẽ nói lời cảm ơn, tôi định cầm tôm lên ăn, thì Phó Hiển đã hơi khó chịu đặt đũa xuống.

“Đẩy tôi đi vệ sinh.”

Tôi ngẩn ra hai giây, mới nhận ra anh đang nói với mình.

Đặt miếng tôm xuống, tôi ngoan ngoãn đáp:

“Vâng.”

Dù tôi chẳng hiểu vì sao, rõ ràng xe lăn có thể điều khiển điện tử, mà anh vẫn cần tôi đẩy.

Tôi đẩy anh tới cửa nhà vệ sinh nam, rồi để anh tự vào. Tôi đứng lại ngoài hành lang chờ.

Cửa sổ hành lang mở toang.

Gió thổi qua cơn thèm thuốc lại cồn cào.

Tiếc là hôm nay không mang theo thuốc.

Tôi đi qua đi lại vài vòng, có chút bứt rứt.

Đột nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói:

“Muốn hút thuốc sao?”

Tôi quay đầu, giật mình thấy Phó Thời Tranh.

Người này đúng là có duyên với nhà vệ sinh sao?

Dường như lần nào gặp anh ta cũng đều quanh quẩn chỗ này.

Phó Thời Tranh lấy một điếu thuốc từ trong túi, nhướng mày nhẹ, đưa tới trước mặt tôi.

Tôi ngập ngừng hai giây, cuối cùng vẫn không cưỡng lại mà nhận lấy.

Tuy nhiên, vừa châm thuốc hút được một hơi, tôi đã nghe Phó Thời Tranh hỏi:

“Cô có nhận ra, Phó Hiển thích vị hôn thê của tôi không?”

“Khụ khụ…”

Lời anh nói khiến tôi sững sờ, sặc khói đến ho sù sụ.

“Không thể nào…”

Tôi cố gắng phủ nhận, “Chắc anh nghĩ nhiều rồi. Phó Hiển đã kết hôn, làm sao có thể có ý với chị dâu tương lai của mình chứ?”

Câu hỏi này không thể trả lời bừa.

Dù trong lòng tôi cũng thấy Phó Hiển có ý đó, tôi tuyệt đối không dám nói ra.

Bị anh ta làm giật mình, tôi đưa tay định hút thêm một hơi thuốc.

Nhưng điếu thuốc trong tay lại bị Phó Thời Tranh bất ngờ giật lấy.

Anh ta hít một hơi, rồi bóp dập điếu thuốc, sau đó ép tôi vào tường, cúi xuống nói, hơi thở ấm áp phả lên mặt tôi.

Anh nói:

“Tiểu Dao, dù sao hai người cũng là vợ chồng hợp đồng.”

“Chi bằng, chúng ta hoán đổi thế nào?”