Chương 3 - Cô Dâu Bất Ngờ Trong Lễ Cưới Định Mệnh
Một tuần trước lễ cưới, cô ta dẫn 5 người phù dâu tới nhà tham quan.
Nghe nói là hai chị em họ bên nội, hai bên ngoại, thêm một em gái ruột.
Cô ta dắt họ đi khắp biệt thự khoe khoang, bọn phù dâu nhìn đâu cũng tròn mắt ngưỡng mộ.
“Thấy chưa, căn biệt thự này sau lễ cưới là của chị rồi. Mấy đứa muốn tới chơi lúc nào cũng được, muốn ở bao lâu cũng không sao.”
Một phù dâu hỏi:
“Chị Đình Đình, mẹ chồng chị cũng chịu nhường căn biệt thự đắt tiền thế cho chị thật sao?”
Cô ta vuốt cái bụng, đắc ý ra mặt.
“Hừ, tôi đang mang thai đứa cháu đích tôn nhà họ Triệu, bà ấy còn gì để không bằng lòng? Căn nhà này sắp là của tôi rồi, bà ta và con nhỏ kia phải cút hết.”
Tôi và mẹ đứng trên ban công tầng hai, nhìn Trần Đình Đình đang ngập tràn đắc ý mà cười lạnh.
Haha, không biết đến ngày cưới cô ta sẽ phát điên ra sao đây.
Càng kỳ vọng bao nhiêu, đến lúc thất vọng sẽ càng thảm bấy nhiêu.
Chuẩn bị xem một vở kịch đỉnh cao luôn rồi!
7
Hai ngày trước lễ cưới, mẹ tôi hỏi anh tôi:
“Con chắc chắn muốn cưới Trần Đình Đình không?”
Anh tôi suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Cô ấy mang thai rồi… không còn cách nào khác.”
Mẹ tôi hơi thất vọng.
“Nó muốn đuổi mẹ, đuổi cả em gái con, con cũng đồng ý à?”
Anh tôi lập tức trả lời:
“Con chưa đồng ý đâu, con sẽ nói chuyện lại với cô ấy. Bây giờ cô ấy đang mang thai, con không dám làm gì khiến cô ấy giận.”
Mẹ tôi không nói gì thêm.
Họ hàng bên quê của Trần Đình Đình cuối cùng cũng kéo đến, đông nghịt hơn 50 người, riêng tiền vé máy bay khứ hồi cũng tốn hơn trăm ngàn tệ.
Cô ta thuê hẳn một tầng khách sạn cho họ ở, mỗi phòng tính khoảng 800 tệ, tổng cộng cũng gần 20.000 tệ.
Chưa kể tiền ăn uống, quà cáp gặp mặt, chi phí lặt vặt đủ thứ.
Tất cả đều do Trần Đình Đình tự bỏ tiền ứng trước – tất nhiên, số tiền đó cũng là từ khoản sinh hoạt phí hàng tháng mấy vạn tệ mà anh tôi đưa cho cô ta.
Cô ta tiêu thế nào, nhà tôi chẳng ai can thiệp. Anh tôi đã đưa rồi, thì coi như là của cô ta.
Vừa tiễn nhóm phù dâu đi, cô ta lại kéo nguyên đám họ hàng hơn 50 người về biệt thự nhà tôi.
Phòng khách đông nghịt người, chen chúc đến mức không còn chỗ ngồi.
Vậy mà mẹ tôi vẫn không hề tỏ ra khó chịu, còn dặn giúp việc mang loại trà ngon nhất ra tiếp đãi.
Mẹ của Trần Đình Đình thì vui như mở hội, mặt mày hớn hở, phất tay rộng rãi.
“Mọi người cứ thoải mái nha, đây là biệt thự của con gái tôi. Sau này ai có việc gì đến thành phố hoặc muốn đi du lịch, cứ đến đây ở. Nhà này rộng, bao nhiêu người cũng đủ chỗ!”
Đám họ hàng thì đảo mắt nhìn quanh biệt thự với ánh mắt vừa ghen tỵ vừa thèm thuồng. Một bà cô còn chép miệng chua chát:
“Không ngờ đấy, hồi ở quê chẳng tìm nổi bạn trai, thế mà lên thành phố lại vớ được gia đình tốt thế này.”
Mẹ Trần Đình Đình đắc ý vô cùng.
“Con gái tôi sắp sinh cháu đích tôn cho nhà họ Triệu, mấy cái này đều là phúc phần con bé đáng được hưởng, là công lao của nó đấy.”
Haha, công lao to thật đấy. Thời buổi nào rồi mà còn “trưởng tôn đích tôn” nữa chứ.
8
Đám người kia ngồi biệt thự uống trà ngon, ăn bánh ngọt, đến tối vẫn không chịu về.
Anh tôi đã nhắc Trần Đình Đình mấy lần.
“Trời tối rồi, bảo họ về khách sạn đi, hôm sau đến thẳng chỗ tổ chức lễ cưới.”
Mẹ cô ta gắt lên ngay:
“Về gì mà về? Biệt thự rộng thế này, để họ ở lại đi. Chẳng lẽ không đủ chỗ?”
Thật sự là không đủ chỗ đâu.
Mẹ tôi vẫn giữ nụ cười nhẹ, đáp lại một cách lịch sự:
“Khách sạn đã đặt sẵn phòng rồi, mà nhà mình phòng cũng không nhiều, không đủ chỗ để tiếp hết mọi người.”
Sắc mặt Trần Đình Đình lập tức sầm xuống.
“Dì nói gì vậy? Đuổi người nhà con đi sao? Con nhớ con đã nói rồi, khi người nhà con tới, dì với Triệu Thiến phải dọn đi. Bây giờ đến lúc rồi, hai người nên rời khỏi đây.”
“Nhà này là của con, ai được ở, ai không, là con quyết.”
Haha, đúng là nực cười!
Mẹ tôi vẫn chẳng thèm tranh cãi, chỉ quay sang hỏi anh tôi một câu:
“Triệu Triệu, con nói xem, chúng ta có nên đi không?”
Anh tôi nhìn Trần Đình Đình, gương mặt đầy khó xử.
“Đây là nhà mẹ mua, bảo mẹ và em gái dọn đi thì… không hợp lý đâu.”
Trần Đình Đình lập tức đưa tay ôm bụng, giọng đầy uy hiếp:
“Triệu Triệu, anh còn muốn con không? Nếu không cần thì tôi lập tức phá, muốn ở với ai thì tùy anh, chẳng liên quan gì đến tôi nữa.”
Anh tôi nghe xong thì co rúm lại, không dám nói thêm lời nào.
Trần Đình Đình tỏ ra cực kỳ đắc ý, cả đám họ hàng cô ta cũng hùa theo.
Đặc biệt là mẹ cô ta – ánh mắt đầy khiêu khích nhìn về phía mẹ tôi.
“Này bà thông gia, làm mẹ chồng thì phải rộng lượng một chút. Đừng có giành giật với con dâu, mà phải nghĩ làm sao để lo cho con dâu mọi thứ.”
“Không thì sau này già rồi trông cậy vào ai? Còn chẳng phải con dâu chăm à? Nhà bà cũng đâu có thiếu tiền, nghe con bé nói là còn mấy căn biệt thự lận.”
“Thôi đi đi, đừng ở đây làm vướng mắt.”
Mẹ tôi vẫn giữ nguyên nụ cười lịch sự, không mất một phần phong thái.
“Đúng vậy, cô nói đúng. Vậy thì mọi người cứ ở lại đây, hai ngày nữa chuẩn bị dự đám cưới là được, tôi sẽ dọn đi.”
Mẹ tôi thực sự không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi đó, tất nhiên là dẫn tôi theo luôn.
Vừa bước ra khỏi cổng, hai mẹ con đều thở phào một hơi thật dài.
“Suýt nữa thì tức đến phát điên rồi, trễ thêm phút nào là mẹ không nhịn nổi mà chửi người ta đấy.”
Mẹ tôi cuối cùng cũng tháo bỏ được lớp mặt nạ giả tạo suốt cả ngày.
“Chỉ mong mau đến ngày cưới, để xem nhà Trần Đình Đình sẽ bẽ mặt thế nào.”
9
Mẹ của Trần Đình Đình nói đúng một điều: nhà tôi thực sự có 3 căn biệt thự.
Ban đầu mẹ tôi đã định sẵn – tôi và anh trai mỗi người một căn, bà giữ lại một căn cho mình.
Thật ra, nếu Trần Đình Đình không đem ra cái tờ “giao ước” với mấy chục điều kiện ngang ngược, không lấy việc mang thai ra để dọa nạt, thì sau khi cưới, mẹ tôi cũng sẽ tự nguyện chuyển nhượng cho họ một căn.
Nhưng cô ta cứ ôm cái bụng ra làm “vũ khí”, còn tưởng ai cũng sợ.
Chỉ tiếc là mẹ tôi không hề ăn thua với chiêu trò đó.
Tôi và mẹ dọn về căn biệt thự thuộc phần tôi, bắt đầu chuẩn bị và tổng duyệt cho đám cưới thật sự của tôi.
Chồng sắp cưới của tôi là con một, gia đình cũng kinh doanh, ngang tầm nhà tôi.
Quan điểm của hai bên ngay từ đầu là không “gả” hay “rước”, mỗi nhà tổ chức một đám cưới riêng.
Trùng hợp thay, khi Trần Đình Đình định lấy việc cưới xin ép mẹ tôi, thì mẹ tôi lại dùng chính đám cưới của tôi để đáp trả.
Trước khi đi ngủ, tôi lại lướt thấy một bài đăng nữa của Trần Đình Đình.
Cô ta quay video cảnh hơn 50 người họ hàng nhà mình đang vui vẻ tụ tập trong biệt thự của tôi – uống rượu vang xịn, ăn bánh ngọt sang chảnh.
Thảm thì đầy rác, mấy người thân thì nằm ngủ ngả nghiêng như ở trạm xe buýt.
Chú thích ảnh: Cuối cùng cũng có thể chiêu đãi người thân bạn bè tại biệt thự của riêng mình. Tất cả đều là nhờ nỗ lực của bản thân, thật tuyệt.
Haha, nỗ lực của bản thân? Phải nói là “mặt dày” thì đúng hơn.
Nhưng thôi, để cô ta càng ảo tưởng, thì đến lúc rơi xuống vực càng đau.
Cô ta càng huyênh hoang, càng tự hào, thì hai ngày nữa sẽ càng tan tác và ê chề.
Ngày trước đám cưới, cô ta dẫn các phù dâu đi thử váy, và dĩ nhiên, cũng kéo tôi theo.
Bởi vì váy cưới là do tôi trả tiền, nên váy phù dâu cô ta cũng muốn tôi chi luôn.
Tôi vui vẻ đồng ý – vì mấy bộ váy đó cũng là tôi chuẩn bị cho đám cưới của chính mình.
Cô ta dẫn theo mấy chị em họ – nào là em ruột, em họ bên nội, bên ngoại – kéo nhau thử đủ kiểu.
Chưa bao giờ được mặc đồ đắt tiền thế, ai nấy đều phấn khích đến phát cuồng, tranh nhau nịnh nọt Trần Đình Đình.