Chương 10 - Bí Mật Phơi Bày - Có câu truyện ngắn nào vừa ngọt vừa ngước hay không ?

CHƯƠNG 10

Tôi đã lừa dối Chu Tịch Bạch cái gì nhỉ?

Anh muốn nói tới chắc là việc tôi đã chơi đùa tình cảm của anh.

Tôi nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, Chu Tịch Bạch”

“Em xin lỗi tôi cái gì?”

“Xin lỗi vì đã đùa giỡn tình cảm của anh. Cũng xin lỗi…sau khi c.h.ế.t vẫn luôn bám lấy anh, cản trở vận mệnh của anh”.

Nghĩ tới đây, tôi xấu hổ mà cười cười

“Tuy rằng tôi cũng không biết tại sao lại cứ bám theo anh, nhưng tôi mất đi kí ức rồi, cho tới gần đây mới tốt lên một chút, đợi đến khi nào nhớ hoàn chỉnh thì tôi sẽ rời đi, xin anh yên tâm”

Chu Tịch Bạch ghiến răng ghiến lợi: “Tôi không muốn nghe em nói cái này”.

“Rời đi? Đi đâu?”

Anh nhìn chằm chằm tôi, cười lạnh lẽo

“Tôi chút nữa quên mất, Hạ Trà, em giỏi nhất là “không từ mà biệt” “

Chu Tịch Bạch đột nhiên đưa tay cởi quần áo.

Dưới lớp đồ ngủ bằng lụa đó lộ ra một vòm
ngực rắn chắc.

“Nè, anh làm gì vậy? Anh tỉnh táo lại đi, bây giờ tôi chỉ là một hồn ma, có những chuyện…không thể làm hài lòng anh đâu”

Ánh mắt tôi né tránh, nhưng lại đặt ở trên eo của anh.

Tôi và Chu Tịch Bạch, thật sự là một cặp đôi rất rất hợp nhau. Dù là tính cách hay các phương diện khác đều rất hợp.

Trong lúc tôi còn đang miên man suy nghĩ thì anh đã đi xuyên qua thân thể tôi, thẳng hướng nhà tắm mà đi.

Tiếng của Châu Tịch Bạch vọng ra ngoài, hình như là đang chế giễu tôi:

“Sao sáng nay không vào vậy? Em rất thích điều này mà”.

“Đừng giả vờ nữa, em rõ ràng sáng nào cũng bay vào đây”.

Tôi: ?

Anh dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Hạ Trà, em có biết lúc ma ngại ngùng sẽ biến thành màu hồng phấn không?”

Tôi : ?