Chương 7 - CÔ BẠN THÂN CỦA TÔI

Chúng tôi rời đi, chuẩn bị về trường.

 

Lúc này Trần Tiểu Thúy đột nhiên mở cửa xe ra,chạy về phía tôi: “Dao Dao cứu tôi với!”

 

Nước mắt cô ta hình như rất dư, nói một cái liền rơi xuống như mưa: “Tôi bị người ta uy hiếp, hắn nói tôi phải bồi thường 20 vạn, Dao Dao cậu giúp tôi đi!”

 

Tôi tức tới bật cười.

 

Cô ta cần 20 vạn, tôi cũng vừa trúng 20 vạn.

 

Hay là ông trời đang thử thách tôi, xem tôi có tốt bụng mà tặng cho cô ta?

 

“Dao Dao chẳng lẽ cô thấy tôi chớt mà không cứu sao?”

 

Trần Tiểu Thúy thấy tôi không trả lời, liền nắm lấy cánh tay tay tôi, liên tục nói nói: “Cậu là người tốt, nhìn thấy con chó bên đường bị thương cũng cứu, huống chi tôi và cậu lại là bạn cùng phòng, cậu sẽ giúp tôi đúng không?”

 

Cô ta lại bắt đầu xài chiêu cũ.

 

Nhưng bây giờ tôi lờn thuốc rồi.

 

Tôi đẩy cô ta ra: “Tôi chỉ giúp chó, cô lại không phải là chó!”

 

Mặt Trần Tiểu Thúy trắng bệch.

 

Ông chủ quán cùng đám đông tò mò tiếp tục vây quanh cô ta.

 

Ông chủ không kiên nhẫn nữa: “Nếu cô không đền tiền, tôi sẽ báo công an.”

 

Trần Tiểu Thúy đột nhiên cuống quýt, ôm lấy cánh tay của ông chủ, nhỏ giọng nói: “Đừng báo công an, tôi xin ông, chỉ cần không không báo công an, ông muốn gì tôi cũng……..”

 

Cô ta còn chưa nói xong, liền nghe thấy một giọng nói tức giận từ trong đám đông: “Đây là xe của ba tôi.”

 

8.

 

Một cô gái mặc váy ngắn mang đôi boot màu đen bước ra: “Cô nói mau, làm sao cô lại lái xe của ba tôi?”

 

Trần Tiểu Thúy sợ hãi đến mức cứng đờ, lắp bắp nói:

 

“Tôi… Tôi…..”

 

“Ê! cô ta không phải là cái cô gái được bao nuôi trong buổi biểu diễn hôm trước sao?”

 

Bạn của cô gái váy ngắn bỗng nhiên lấy điện thoại ra lướt vài cái, sau đó nói với cô ta: “Mẹ kiếp, mẹ kiếp, ba mày đang bao nuôi nhỏ này đó!”

 

Cô gái váy ngắn nhìn điện thoại di động xong, ánh mắt trở nên hung dữ.

 

Cô gái váy ngắn chạy tới nắm tóc Trần Tiểu Thúy tát vài cái vào mặt cô ta: “Tao không hiểu sao gần đây ba tao ít về nhà, tiền ông ấy cho tao cũng ít hơn, thì ra là do mày ở đây đào mỏ ổng.”

 

“Tao đánh cho mày chớt.”

 

Cô gái kia càng nói càng tức giận, đẩy ngã Trần Tiểu Thúy, leo lên người, giơ hai tay tát Trần Tiểu Thúy liên tục.

 

Trần Tiểu Thúy bị đánh đến quay mòng mòng.

 

Nhưng không có ai ở đó ra tay giúp đỡ cô ta.

 

Cô ta ôm đầu, lấy tay che mặt cố hướng về phía tôi mà cầu xin: “Dao Dao mau cứu tôi, tôi bị đánh chớt mất.”

 

Tôi quay đầu chuẩn bị rời đi.

 

Ở kiếp trước, Trần Tiểu Thúy không chỉ quấn lấy Đường Việt mà còn cặp kè với nhiều người đàn ông khác.

 

Không cần nhiều lời, đàn ông chỉ cần có hai điều là đẹp trai và có nhiều tiền, sẵn sàng cho cô ta tiền xài, cô ta sẽ tự nhào tới.

 

Kiếp trước tôi cũng có nghe người ta đồn Trần Tiểu Thúy cặp kè với mấy tên đàn ông trung niên.

 

Tôi còn tốt bụng khuyên cô ta, hãy lo học đừng làm mấy chuyện không đứng đắn như vậy.

 

Nhưng Trần Tiểu Thúy lại trả thù.

 

Cô ta lấy mấy tấm hình chụp cùng đàn ông ghép mặt tôi vào.

 

Hơn nữa còn đăng ẩn danh vào các nhóm của trường.

 

Trong chốc lát ai cũng có thành kiến với tôi, chỉ chỉ trỏ trỏ dị nghị về tôi.

 

Ngay cả khi tôi đang ăn trưa ở canteen sẽ có một vài bạn nam đến hỏi tôi có cần anh ta bao nuôi không, chỉ cần nói giá thôi, mỗi tháng anh ta sẽ chu cấp cho tôi.

 

Tôi tức giận và uất ức.

 

Quyết định báo công an ngay tại chỗ.

 

Nhưng Trần Tiểu Thúy ngăn cản tôi, nói nếu như tôi báo công an, sẽ làm lớn chuyện , gia đình tôi sẽ biết.

 

Kiếp trước tôi ngu ngốc, luôn nghe lời cô ta.

 

Lúc ấy tôi còn không biết là ai đã chơi xấu tôi.

 

Cho đến khi tôi bị Trần Tiểu Thúy tông chớt, sắc mặt cô ta dữ tợn nhìn tôi: “Lâm Dao, lúc trước khi tôi tung tin cậu được bao nuôi cho cả trường biết, cậu nên tu tu chớt đi.”

 

Vào lúc hấp hối, tôi mới biết được, tất cả những chuyện đó đều là do cô ta làm.

 

“Xin cô đừng đánh nữa!”

 

Trần Tiểu Thúy bị đánh rất nặng, cô ta ôm đầu khóc.

 

Ông chủ bán vòng ngọc nhìn không được nữa mà báo công an.