Chương 3 - CÔ BẠN THÂN CỦA TÔI

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: “Trần Tiểu Thúy, có phải cậu không hiểu tiếng người, tôi nói cậu tránh xa tôi ra một chút!”

 

Trần Tiểu Thúy mờ mịt: “Dao Dao trước đây chỉ cần cậu tức giận, tôi tặng cậu bánh mì, cậu sẽ đều vui vẻ, vì sao bây giờ lại đối xử với tôi như vậy?”

 

Mấy lần trước tôi cả nể, cố gắng kìm nén sự buồn nôn, nuốt ổ bánh mì mốc lụm từ thùng rác của cô ta.

 

Nhưng hiện tại thì dẹp.

 

Nếu cô ta không màng đến sức khỏe của tôi, cho tôi ăn bánh mì mốc, thì tôi không cho cô ta uống thuốc trừ sâu thì tôi là Bồ Tát rồi.

 

Tôi đem bánh mì ném xuống đất, gằn từng chữ: “Trần Tiểu Thúy, nếu cậu còn làm phiền tôi nữa đừng trách tôi đánh cậu!”

 

3.

 

Sáng sớm hôm sau, bạn trai Đường Việt gọi điện thoại cho tôi: “Em yêu, anh tới đón em.”

 

Nghe thấy giọng anh ấy, tôi duỗi người thoải mái, chuẩn bị xuống giường, bỗng nhiên cái giường rung lên.

 

Trần Thiếu Thúy vội vàng bò xuống giường, kéo vali dưới giường ra, lấy trong đó một bộ váy trắng mà mặc vào.

 

Hôm nay là cuối tuần, bình thường cô ta nhất định ngủ tới 3 giờ chiều.

 

Nhưng bây giờ, tôi vừa mới nghe điện thoại của Đường Việt, cô ta liền gấp gáp lấy bộ váy mùa hè mặc vào.

 

“Trần Tiểu Thúy cậu không lạnh à?”

 

Lưu Khả đang rửa mặt gần đó, nhìn không được mà hỏi: “Hôm nay chỉ có 12 độ, cậu mắc váy mùa hè không sợ cảm lạnh à?”

 

Trần Tiểu Thúy thở hổn hển mà nói: “Cậu nói vậy là có ý gì? Cậu đang xem thường tôi nhà nghèo nên không thể mặc áo mùa hè?”

 

Lưu Khả á khẩu trợn tròn mắt.

 

Tôi bình tĩnh đứng dậy, đánh răng rửa mặt, thay quần áo, ra khỏi KTX.

 

Trong hành lang KTX, Trần Tiểu Thúy rụt người lấy tay xoa xoa đôi vai tím tái vì lạnh.

 

Nhưng vừa nhìn thấy tôi, cô ta lập tức thẳng người, cầm điện thoại giả bộ học tiếng Anh.

 

Tôi giả bộ không thấy, đi xuống lầu.

 

Bên ngoài KTX.

 

Đường Việt mặc quần jean đen, áo khoác cùng màu, tay cầm bó hoa hồng màu xanh chờ tôi.

 

Anh ấy là sinh viên của trường thể thao bên cạnh, nhưng rất biết cách lãng mạn.

 

Mỗi lần hẹn gặp nhau, đều mang theo hoa tặng tôi.

 

Vài nhóm bạn đi ngang, đỏ mắt ghen tị, nhỏ giọng thì thầm: “Woa, anh ấy thật sự rất đẹp trai, không biết bạn học nào may mắn được làm bạn gái của anh ấy.”

 

“Tôi thật sự muốn hôn cái miệng xinh đẹp này.”

 

“Cậu không sợ bạn gái anh ta thấy, sẽ đánh cậu sao?”

 

“Tôi nghĩ tôi đã thấy bạn gái anh ta một lần…. um.. trông không đẹp lắm.”

 

Tôi làm lơ mấy người đó, giơ tay lên, chào Đường Việt: “Em ở…?”

 

“Anh Việt, em ở đây.”

 

Một giọng nói hào hứng mà cắt ngang lời tôi.

 

Tiếp theo, Trần Tiểu Thúy mặc bộ váy trắng chạy tới, hung hăng quẹt phải tôi một chút, chạy như bay về phía Đường Việt.

 

Cô ta giống như một con hổ trắng mạnh mẽ, chạy tới bên cạnh Đường Việt, nắm lấy cánh tay anh ấy một cách quen thuộc, nũng nịu nói: “Anh Việt, tìm em có gì không?”

 

Đường Việt nhíu mày tỏ vẻ không vui, vung tay đẩy Trần Tiểu Thúy ra.

 

Nhưng Trần Tiểu Thúy lại quấn lấy tay anh ấy, ngẩng đầu lên, cười ngây thơ: “Anh Việt tìm em sớm như vậy, có phải muốn dẫn em đi xem biểu diễn?”

 

Lúc này tôi mới thấy trong tay Đường Việt là hai vé xem buổi biểu diễn.

 

Anh ấy bóp thật chặt như muốn xé hai tờ vé ra.

 

“OMG, vậy cũng được!”

 

“Anh trai này thật dễ dãi.”

 

“Con gái trường này chết hết rồi sao? Anh trai ali5 chọn cô ta làm bạn gái?”

 

Mấy bạn xung quanh vừa ghen tị vừa hâm mộ mà nói về Trần Tiểu Thúy:

 

“Thật không hiểu được, anh trai đẹp như vậy, bạn gái anh ta thì … như khủng long!”

 

“Tôi không thể chấp nhận được khuôn mặt đẹp trai này lại bị đôi môi dày cui của cô ta hôn lên.”

 

Giọng nói của đám người này không những không khiến Trần Tiểu Thúy cảm thấy tự ti mà càng thêm kiêu ngạo.

 

Đầu cô ta gần như áp sát vào ngực Đường Việt, nhỏ giọng nói: “Anh Việt sau khi xem buổi biểu diễn xong, anh có thể dẫn em đi dạo bờ biển không?”

 

Tôi đứng ngay cửa KTX, lạnh lùng nhìn cô ta.

 

Mỗi lần Đường Việt tới tìm tôi, Trần Tiểu Thúy đều là người đầu tiên lao tới, õng ẹo tạo dáng đủ kiểu, cực kỳ nhiệt tình.