Chương 8 - Có Anh Ở Sau
Nhìn cô gái trước mặt buộc tóc đuôi ngựa, vừa lắc lư vừa hút trà sữa, tôi bỗng cảm thấy áy náy.
Một cô gái ngây thơ như bông hoa nhỏ, vậy mà vì tôi và Cố Vân Sinh mà tức giận đến như thế.
Tôi cau mày, đẩy một ly trà sữa về phía cô ấy:
“Uống thêm chút đi.”
Cô ấy đảo mắt không biết đang nghĩ gì.
Tôi nghĩ, có lẽ cô ấy vẫn để bụng chuyện giữa tôi và Cố Vân Sinh.
Hoặc là… đứa trẻ trong bụng tôi.
Tôi vội nói:
“Tôi đã chia tay với Cố Vân Sinh rồi.
“Về sau cũng sẽ không có bất kỳ liên quan nào nữa.
“Còn về đứa bé…” Tôi cắn răng, nói tiếp: “Là tôi mua từ ngân hàng ti,nh tr,ùng.”
Cộc cộc cộc.
Viên trân châu trong miệng Tống Ngữ Hiểu suýt nữa bắn ra ngoài, cô ấy ho sặc sụa.
Tôi vội vã đỡ cô ấy, nhưng cô ấy cứ lẩm bẩm:
“Chuyện này lớn rồi, lớn thật rồi.
“Giờ làm sao đây, làm sao đây?”
Cô nhóc này, sao cứ có vẻ kỳ lạ thế nhỉ?
Tôi cau mày, chưa biết nên đối mặt thế nào.
Chỉ nói:
“Nếu trước đây đã làm tổn thương cô, tôi rất xin lỗi, vì thế…”
Không ngờ cô ấy ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt to ánh lên vẻ ranh mãnh:
“Vậy chị giúp em một việc nhé.
“Chỉ tối nay thôi.”
Yêu cầu của Tống Ngữ Hiểu không quá đáng.
Cô ấy muốn tôi tham dự một buổi gặp gỡ thương mại.
“Em nghe nói chị là người nổi tiếng trong giới tài chính, rất giỏi giang, chắc chắn hiểu biết rất nhiều. Hôm nay sẽ có nhiều nhân vật lớn, em lại không biết gì, đi sẽ sợ hãi. Chị giúp em được không?”
Tôi ngẩn người:
“Gặp gỡ thương mại?”
Cô nhóc lắc lắc tay tôi, vẻ đáng thương:
“Chị đã nói xin lỗi em, chẳng lẽ một việc này mà chị cũng không giúp em sao?
“Chị phải giúp em mà!”
Cô ấy cứ lặp đi lặp lại, giọng nói nhẹ nhàng khiến người ta khó lòng từ chối.
Tôi đành gật đầu đồng ý.
Cô ấy lập tức nở nụ cười.
Dáng vẻ giận dữ hôm trước hoàn toàn biến mất, thay vào đó là giọng ngọt ngào gọi tôi:
“Cảm ơn chị nhé!”
Chị…
Nhìn ánh mắt lấp ló vẻ áy náy của cô ấy, tôi không biết buổi gặp gỡ này quan trọng thế nào.
Liệu tôi có làm hỏng việc của cô ấy không đây.
Tối hôm đó, khi tôi diện đồ lộng lẫy bước ra ngoài, nhìn thấy người đàn ông đến đón mình, tôi hoàn toàn chết sững.
Sao lại là… Cố Vân Sinh?
Người đàn ông mặc vest lịch lãm, vẫn giữ được vẻ anh tuấn và phong thái quyến rũ như trước. Nhưng giữa hàng lông mày lại lộ vẻ mệt mỏi, quầng thâm dưới đôi mắt đẹp như ngầm tố cáo rằng anh không ngủ đủ giấc.
Anh liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt vẫn lạnh lùng.
Trong đầu tôi chợt vang lên câu nói anh đã hét lên hôm đó:
“C,út đi! Đừng để tôi nhìn thấy em nữa!”
Tôi không tự chủ mà lùi lại một bước, không dám xuống xe.
Nhưng Cố Vân Sinh lại túm lấy cổ tay tôi, giọng điệu không mấy dễ chịu:
“Trốn cái gì mà trốn!
“Không muốn gặp tôi đến thế sao?”
Tôi: …?
“Không có mà,” tôi ngượng ngùng lắc đầu, “Chỉ là…”
Chỉ là không ngờ lại gặp anh ở đây.
Cố Vân Sinh cười lạnh:
“Đồ nói dối.”
Anh kéo mạnh tay tôi, ngay khi da thịt vừa chạm vào nhau, tôi cảm nhận rõ ràng sự run rẩy từ ngón tay anh.
Giây tiếp theo, tôi bị anh kéo vào lòng.
Hương bạc hà quen thuộc xâm chiếm khứu giác của tôi, khiến tim tôi run lên từng nhịp.
“Hôm nay, em là bạn nhảy của tôi,” anh nói, “Đừng hòng chạy.”