Chương 2 - Chuyện Tình Mình Giờ Cũng Chẳng Còn Lại Gì
6.
Nhưng tôi không xuyên đến bên cạnh Giang Huyền, mà xuyên tới chỗ một người bệnh gầy yếu.
Người ốm yếu kia cũng là người trong tông môn, vì sinh ra đã yếu ớt, không thể nào luyện khí tu đạo.
Vì thế tính cách trở nên vô cùng hung ác, nham hiểm bất thường.
Tôi đoán là, hắn rất có khả năng là nhân vật phản diện ma tôn trong thế giới này.
"Ê nhóc xấu xí."
Tôi vùng vẫy trong chén trà hắn, hắn cầm đũa khều khều tôi: "Ngươi xấu ghê á."
Được, được, được, không cần anh lặp đi lặp lại, cường điệu sự thật này nhá!
Tôi ngẩng đầu, nhả bong bóng.
Tên ốm yếu kia bật cười: "Xấu đến độ ta muốn bóp chết ngươi."
7.
Cái tên Thẩm Yếm này, thật ra ngũ quan trông khá đẹp mắt.
Chỉ là miệng lưỡi quá sắc bén.
Tôi đương nhiên không kiên nhẫn đi công lược phản diện làm gì.
Tôi chỉ nghĩ là, nếu lúc nhân vật phản diện còn nhỏ, tâm lý chưa bị vặn vẹo, tôi uốn nắn cho hắn, vậy liệu sau này hắn sẽ không mang tính cách phản xã hội không?
Giang Huyền và Bạch Hạ cũng không cần phải vì giết Thẩm Yếm mà phải trải nghiệm nhiều chuyện không giải thích được kia.
Tôi cũng có tư lợi riêng, muốn Giang Huyền có thể kết thúc nhiệm vụ sớm một chút.
Sau đó rời khỏi nhiệm vụ của hệ thống.
Cũng may là, giờ Thẩm Yếm ngoài miệng thích đánh đánh giết giết, nhưng đến giờ vẫn chưa làm ra việc mất tính người nào.
Thế là tôi cứ thế, biến thành sủng vật của Thẩm Yếm.
Mà tôi cũng âm thầm nghe ngóng thông tin của Giang Huyền.
Nhưng không thu hoạch được gì cả.
Lúc dùng pháp bảo Kính Vạn Hoa của tên ốm bệnh kia quan sát khắp nơi, tôi nghe thấy tiếng cười nhạo.
Tên ốm bệnh kia bị người ta coi thường.
8.
Mấy tên thiếu niên tông môn đến thư viện Bạch Lộc Động, thật ra ngoài việc để tu luyện ra, còn lại để cảm giác ưu việt hơn.
Đặc biệt là trước một người ốm bệnh như hắn.
Tứ chi khỏe mạnh của bọn họ cũng có thể dùng để khoe khoang.
Trong một năm ở chung, tính cách Thẩm Yếm thật ra luôn ôn hòa.
Nhưng ở bên khốn thú dưới vực sâu một thời gian dài, ai rồi cũng sẽ đồng cảm với nó.
Cho nên lúc mấy người kia trêu chọc Thẩm Yếm, tôi không nhịn được xông ra, trực tiếp đá vòng vòng vào mặt bọn họ.
Mặc dù tôi là côn trùng, nhưng cũng may còn treo thêm chữ linh.
Chẳng có gì, trừ sức lực mạnh.
Tiên sinh kịp thời đuổi tới, thành công ngăn trò khôi hài một trùng đấu mười hai người.
Tôi vùi vào trong túi thơm của Thẩm Yếm, túi thơm này là của mẹ hắn tặng.
Thật ra thứ bên trong đã sớm mất mùi, nhưng hắn vẫn luôn không nỡ vứt đi.
Thẩm Yếm chọc mông tôi, tôi khều tay ra, nắm lấy lông tay hắn, hỏi:
"Sao ngươi không tức giận?"
Thẩm Yếm gạt tay ra, híp híp mắt: "Nổi giận với đám sâu bọ, lãng phí tâm trạng."
"Nếu có lần sau, giết luôn là được rồi."
Hắn cong môi cười, giọng nói nhẹ nhàng như bóp chết một con côn trùng vậy.
Tôi run lên.
Cảm ơn, bị dọa rồi.
Nhưng tôi nhanh chóng dời sự chú ý sang chuyện khác.
Có tin tức về Giang Huyền.
9.
Anh và Bạch Hạ cùng đến thư viện học.
Lúc bọn họ xuất hiện, tôi lại mau nước mắt.
Thẩm Yếm hừ một cái, vắt nước khỏi túi thơm: "Ngươi nóng lắm à?"
Bạch Hạ và Giang Huyền ngồi đằng trước, động tác hai người vừa ăn ý lại thân mật, còn tôi ngồi sau mài răng.
Thẩm Yếm xoa đầu tôi: "Răng dài rồi à?"
Nói xong dúi một miếng thịt khô vào miệng tôi: "Ăn thêm thịt đi, cả ngày gặm lá cây thì sao mà béo được."
Bạch Hạ để ý thấy tôi, tò mò đưa tay qua sờ tôi.
Tôi theo phản xạ, cắn lên đầu ngón tay của cô ấy.
Giang Huyền định đập tôi, lại bị Thẩm Yếm ngăn lại, tay phải ôm tôi vào lòng bàn tay.
Giang Huyền nghiêm mặt nói: "Mong ngươi trông kỹ linh sủng của mình."
Thẩm Yếm hừ nhẹ: "Đi mà trông nữ nhân của ngươi, đừng có tiện tay như thế."
Bạch Hạ hòa giải: "Xin lỗi, là ta mạo muội rồi."
"Chỉ là ta thấy nó vô cùng đáng yêu."
Thẩm Yếm mỉm cười: "Ta cũng thế."
Tôi: "..."
10.
Bước vào sân thí luyện, tôi cảm thấy bọn họ hẳn vẫn đang đi theo cốt truyện.
Sau khi mọi người bước vào yêu tháp, tôi bị ngăn lại bên ngoài. Sân thí luyện không cho phép mang linh sủng vào trong.
Nhưng sau khi được Thẩm Yếm bồi bổ các loại linh dược tiên thảo, tôi có thể hóa thành hình người.
Tôi ngụy trang thành một học sinh đến trễ, trà trộn vào sân thí luyện.
Lúc tìm thấy bọn họ, bọn họ đang cùng nhau đánh yêu thú.
Yêu thú hung mãnh dị thường, há miệng ngửa đầu gào thét, yêu lực cường đại trực tiếp đánh bật cả nhóm người.
Bạch Hạ hôn mê, Giang Huyền muốn cứu cô ấy.
Anh nhìn thấy tôi rồi, ánh mắt lóe lên tâm trạng rất kì lạ.
Đồng hương gặp đồng hương, hai bên nước mắt lưng tròng.
Tôi khịt mũi, hé miệng gọi tên anh: "A Huyền..."
"An An! Chắn cho Bạch Hạ đi!"
"Yêu thú sẽ không ăn em đâu!"
??
Đây là câu đầu tiên của người bạn trai lâu ngày chưa gặp của tôi đấy hả?
Điều anh tâm tâm niệm niệm chỉ có nhiệm vụ của anh và nữ chính?