Chương 10 - Chuyện Tình Mình Giờ Cũng Chẳng Còn Lại Gì

"A ha ha ha... Tôi được ra ngoài rồi! Cuối cùng cũng được ra ngoài rồi!" Tôi (chạy như Tôn Ngộ Không) (tinh thần không ổn định) reo hò, xoay tròn, nhảy nhót.

Hệ thống:

[Mười năm này... thay đổi khá nhiều.]

[Ký chủ cần chuẩn bị tâm lý.]

Tôi trợn tròn mắt kinh hãi: "Cái gì?!"

“Tôi còn chưa điên, còn ai điên trước tôi chứ?”

Hệ thống: [Thẩm Yếm.]

Hắn phát điên rồi sao?

Mặc dù bất ngờ nhưng cũng không phải là quá bất ngờ.

Dù sao thì trong cốt truyện ban đầu, Thẩm Yếm cuối cùng sẽ trở thành trùm phản diện cuối.

Hệ thống lại chậm rãi nói: [Thực ra hắn vẫn ổn, chủ yếu là... Giang Huyền.]

[Hắn nhập ma rồi.]

?!

48.

[Sau khi cô chết…] Hệ thống bắt đầu giải thích cốt truyện mười năm nay: [Thẩm Yếm suýt giết chết Giang Huyền.]

[Nhưng Giang Huyền được Bạch Hạ cứu đi, không biết tại sao sau đó Giang Huyền lại nhập ma.]

[Bây giờ cốt truyện đã hoàn toàn rối tung rồi.]

Ta suýt nữa thổ huyết.

Giang Huyền là đồ tệ hại thì cũng đành.

Không ngờ còn vô dụng đến vậy.

Tự dưng lại nhập ma vào thời điểm quan trọng như này?

Vậy thì bây giờ, trùm phản diện cuối trong thế giới nhỏ này là ai?

Hệ thống dịch chuyển tôi đến đó.

Lần này, cuối cùng tôi cũng không bị biến thành mấy thứ lung tung kỳ lạ nữa.

Trước khi dịch chuyển, hệ thống nói với ta: [Thẩm Yếm chiếm giữ một vài châu ở phía Bắc, trở thành đương kim thành chủ trẻ tuổi nhất trong châu giới.]

Tôi: "Hắn không định phi thăng sao? Ngộ tính và thực lực của hắn rõ ràng tốt như vậy."

Hệ thống chợt cười khà khà, nghe hơi mất tự trọng.

[Bởi vì hắn vẫn đang tìm một người.]

Tôi: "Ai?"

Hệ thống: [Cô đó.]

[Thẩm Yếm luôn cảm thấy cô vẫn còn sống.]

49.

Giang Huyền trở thành ma chủ của Ma vực phương Nam.

Nghe nói, mỗi lần hai người gặp nhau đều sẽ đánh nhau long trời lở đất, cho đến khi trời tối đất mờ, nhật nguyệt vô quang.

Nhưng rất khó để phân định thắng bại.

Đây là điều tôi không ngờ tới.

Thẩm Yếm lợi hại như vậy, sao hắn lại đột nhiên đánh không lại Giang Huyền?

Sức mạnh thực sự của hắn, không ai biết khủng khiếp đến mức nào.

Tôi đã từng xâm nhập vào không gian ý thức của hắn, chứng kiến sức mạnh hắc ám thượng cổ có thể hủy thiên diệt địa đó.

Vì vậy, tôi đã quyết định đi đầu quân cho Thẩm Yếm, tôi chỉ muốn biết, tại sao bây giờ hắn lại trở thành người mà ngay cả Giang Huyền cũng đánh không lại?

Tôi xuyên thành một vũ nữ yêu kiều.

Tốt lắm, tôi rất thích.

Sờ soạng ngực nảy, eo thon của mình.

Ai mà không thích mỹ nhân chứ?

Nhưng rất nhanh, ta phát hiện ra rằng tình hình hiện tại không mấy khả quan.

50.

Dưới trướng Thẩm Yếm có một huyện chủ nhỏ, thành phố nơi hắn ta sống ở gần biên giới lãnh thổ của Giang Huyền.

Ma quân phương Nam của Giang Huyền đốt giết cướp bóc ở khắp nơi, không có việc xấu nào không làm, thế lực mở rộng nhanh hơn nhiều so với bên Thẩm Yếm.

Nhưng Thẩm Yếm lại ngược lại.

Không biết vị huyện chủ này là sợ hay nhụt chí.

Hắn ta chuẩn bị một đội vũ nữ lẳng lơ, xe ngựa thơm tho, chạy không ngừng nghỉ đến địa bàn của Giang Huyền.

Còn tôi, đang ở trong đám vũ nữ này.

Mẹ kiếp, tôi phải đi tìm Thẩm Yếm, chứ không phải đi tìm Giang Huyền.

Nửa đường, vũ nữ bên cạnh tôi muốn chạy trốn, bị huyện chủ bắt lại.

Hắn ta đánh cô ấy ngã xuống đất.

Hắn ta hung dữ nhìn về phía chúng tôi, đặc biệt là tôi: "Nó nói là do ngươi xúi giục?"

Tôi sờ mặt mình, cười gượng: "Đúng vậy nhưng... đánh nàng ta rồi thì không thể đánh ta nữa."

51.

Huyện chủ tỏ vẻ hung dữ, lấy roi định quất vào người tôi.

Nhưng bị người khác đột ngột ngăn lại.

Một nhóm người đeo mặt nạ giáp đen giải cứu chúng tôi.

Người đứng đầu là người bên cạnh Thẩm Yếm, tên là Ly Dạ.

Anh ta là binh lính loài người mà Thẩm Yếm đã cứu trên chiến trường mấy năm trước, trên mặt có vết bỏng.

Anh ta rất trung thành với Thẩm Yếm.

Sau khi Ly Dạ đưa đám vũ nữ chúng tôi rời đi, anh ta chọn tôi và một cô gái khác, đưa đến một viện tử không có người ở.

"Tháng sau, thành Thương Lưu sẽ tổ chức hội tứ quốc tụ bảo, Giang Huyền và thành chủ của chúng ta đều sẽ tham gia."

Hắn đưa cho ta và cô gái kia một con dao tẩm kịch độc.

"Thành chủ hiện tại không muốn chiến tranh nhưng ma chủ Giang Huyền kia vẫn không ngừng mở rộng xâm lược, trọng trách cứu giúp chúng sinh đành giao cho các ngươi."

Cô gái bên cạnh như được tiêm máu gà, vẻ mặt chính nghĩa.

Tôi: "Có thể cho ta gặp Thẩm thành chủ không? Ta là..."

Ly Dạ nhìn ta với ánh mắt kiên định như đồng chí đã tuyên thệ: "Không được."

"Toàn bộ kế hoạch ám sát này không liên quan đến thành chủ."

"Là chủ ý riêng của ta."

Tôi: 6.

52.

Ngày diễn ra hội tứ quốc tụ bảo.

Tôi bị trang điểm thành một ả lẳng lơ, bước vào đại điện cùng với cô gái kia.

Tứ quốc chủ, có ba người đến tham dự.

Giang Huyền ngồi ở vị trí chủ tọa, vô cùng ngạo mạn.

Như thể anh đã trở thành chủ nhân của thiên hạ này rồi vậy.