Chương 7 - Nửa Đêm Tôi Đọc Được Tin Nhắn - Chuyện Tình Dang Dở
Tôi bước tới cạnh Trần Dao, đứng ngang hàng với cô ta: “Giang Độ, quá tham lam sẽ không có được kết quả tốt đẹp.”
Giang Độ lạnh lùng nhìn chúng tôi, sau cùng anh nhìn tôi, ánh mắt chất chứa thứ cảm xúc gì đó nhưng vẫn chẳng nói gì.Tôi ngồi trên xe taxi, nhìn cảnh đêm đang không ngừng lùi về sau qua khung cửa sổ xe, lơ đãng nghe bạn thân nói chuyện.
“Nam Nam, tớ không còn tin tưởng vào tình yêu nữa.”
“Đó là Giang Độ, là Giang Độ nổi tiếng yêu, chiều chuộng vợ đấy! Năm ấy cậu s ảy thai mất m .á .u suýt không qua khỏi, tớ thấy anh ta còn viết cả d .i th .ư, giống như một kẻ đ.i.ên vậy, nói sao cũng không để cậu đi một mình.”
“Anh ta yêu cậu như thế mà vẫn ngoại tình, trên đời này còn đàn ông tốt nữa không?”
“Nhưng Trần Dao chơi anh ta một vố, hả giận ghê, đáng đời thằng tồi.”
Nhìn qua gương chiếu hậu, Giang Độ vẫn chưa rời đi. Anh vẫn đứng ở đó, đứng thẳng lưng, trông còn cô đơn hơn cả màn đêm.
Mọi việc sau đó đều rất thuận lợi. Sau khi ly hôn, cổ phần trong công ty, nhà xe, tiền tiết kiệm đều thuộc về tôi, Giang Độ ra đi tay trắng.
“Có phải suôn sẻ quá không…” Triệu Tĩnh dẫn theo con gái đến nhà thăm tôi, cô ấy hơi lo lắng.
“Suôn sẻ tới mức bất thường.”
Tôi bưng đĩa trái cây ra, đút cho cô con gái Đoàn Đoàn của cô ấy một quả dâu tây.
“Giang Độ còn có cả nhà họ Giang đứng sau, những thứ này vốn chẳng là gì với anh ấy.”
“Kể ra cũng đúng, tớ xém quên mất anh ta là con một của nhà họ Giang. Anh ta ly hôn với cậu rồi, chắc sẽ làm lành với bố mình nhỉ.”
Tôi xoa đầu Đoàn Đoàn: “Có lẽ thế.”
“Cô ơi, bế cháu.”
Đoàn Đoàn giang tay ôm cổ tôi, nhưng lại bất cẩn đẩy tôi ngã xuống dưới đất.
Tôi che bụng trong vô thức.
Ngước mắt lên tôi nhìn thấy ánh mắt vô cùng ngạc nhiên của Triệu Tĩnh.
“Cậu…”
Tôi rót cho Triệu Tĩnh một cốc nước, cô ấy uống một hơi hết sạch, ngạc nhiên nhìn bụng tôi mãi lâu sau mới cất tiếng: “Có từ bao giờ vậy.”
“Tháng trước, tớ còn định sẽ cho anh ấy một bất ngờ vào dịp kỷ niệm ngày cưới.”
Có điều Trần Dao lại tìm đến tôi trước một bước.
Tính ra, ngày anh đi khám thai với Trần Dao, tôi cũng đang khám thai ở b ệnh v iện.
Triệu Tĩnh im lặng rất lâu: “Cậu định làm gì… có nói chó anh ta biết không?”
“Nếu muốn nói cho Giang Độ biết thì cái lần sốt cao nằm viện tớ đã không bảo bác sĩ giữ bí mật rồi.”
Tôi nhìn Triệu Tĩnh, nói: “Tĩnh Tĩnh, đây là con của một mình tớ.”
Trời ngày càng lạnh, tuyết đầu mùa rơi đúng vào đêm giao thừa.