Chương 1 - Chuyện Tình Của Chúng Ta

1

Khi ta đang đi dạo trong cung, ta gặp một thị vệ trẻ trung và tuấn tú.

Hắn có khuôn mặt sắc nét, bờ vai rộng và vòng eo hẹp khiến ta không thể không nhìn thêm lần nữa.

Ngay sau đó ta liền nghe thấy giọng nói phấn khích phát ra từ chân tường.

“Thấy không? Xu hướng tính dục của con bé hoàn toàn bình thường! Trẫm biết mà!"

Không sai, đó là phụ hoàng ta.

Ông đã theo đuôi ta nhiều ngày rồi.

Chỉ cần ta cười đùa với cung nữ, ông sẽ nhắc đi nhắc lại cong cong.

Chỉ cần ta gặp mặt thị vệ, ông liền reo lên thẳng thẳng.

Lúc cong, lúc thẳng.

Chẳng biết phụ hoàng đang bày trò gì nữa.

Ông ấy thậm chí còn cho người trồng một rừng trúc phía sau cung của ta.

Ta hỏi phụ hoàng rằng ông có ý gì.

Ông nói: “Cái này gọi là đã thẳng nay còn thằng hơn.”

Ta bắt đầu nghi ngờ rằng phụ hoàng có việc gì đó muốn giao phó cho ta.

Phụ hoàng rưng rưng nước mắt và nắm lấy tay ta: “Đúng rồi con ơi”.

Ta hiểu rồi.

Trời sắp giao trọng trách cho ta đây.

“Phụ hoàng ơi, người muốn con đi hòa thân phải không?”

Ta nghe nói triều nhà Chu hùng mạnh đã phái thái tử tới chơi, ngỏ ý muốn hòa thân với triều ta nhưng phụ hoàng vẫn chưa đồng ý.

Phụ hoàng chỉ có ba người con, hoàng huynh, hoàng tỷ và ta.

Hoàng huynh theo nghiệp văn chương, hoàng tỷ tòng quân nên chỉ còn ta là tương đối phù hợp.

Phụ hoàng cau mày: “Hòa thân? Không, không, không, con chính là hy vọng cuối cùng của ta."

Khi mặt trời chạy dần về phía tây, ông đứng chắp tay và quay đầu nhìn ta.

“Trẫm đã quan sát con mấy ngày, trẫm dự định giao giang sơn này cho con.”

Ta im lặng.

Trước hết, ta không có chí hướng này.

Thứ hai, chúng ta có Thái tử. Hoàng huynh được phong làm Thái tử ngay từ khi mới được sinh ra.

Cuối cùng, ta ăn không ngồi rồi, chơi bời lêu lổng, sao phụ hoàng lại muốn chọn ta chứ?

“Phụ hoàng, Thái tử ca ca có biết chuyện này không?"

Phụ hoàng nhớ tới chuyện buồn lòng, buồn bã nói: “Thái tử..."

Ông tựa mình vào vai ta và khóc lóc đau đớn không thôi.

Ta luống cuống.

Thái tử ca ca, huynh ấy chết rồi ư?

Phụ hoàng ngẩng đầu lên: “Nó không chết, nhưng nó không còn phù hợp làm hoàng đế nữa."

Hoàng huynh tính tình hiền lành, đạo đức không có chỗ chê, rốt cuộc đắc tội phụ hoàng chỗ nào được chứ?

Nhưng hiển nhiên là phụ hoàng sẽ không nói ra.

"Phụ hoàng, không có Thái tử, còn có hoàng tỷ."

Hoàng tỷ có uy danh khá lớn trong quân, tính tình phóng khoáng.

Phụ hoàng nhắm mắt lại: “Hoàng tỷ của con cũng…”

Khóe mắt ông đã ngân ngấn lệ.

Không đúng nha, hôm qua ta mới gặp hoàng tỷ, tỷ ấy rất ổn mà.

Tỷ ấy còn ở trong Ngự Hoa Viên đẩy xích đu cho Thái tử phi tương lai là Trần tỷ tỷ nữa đó.

Phụ hoàng mở to hai mắt: "Ai! Con đang nói ai cơ? Trời ơi, Trần Các lão sẽ giết ta mất thôi."

Nói được nửa chừng thì ông vội vàng bỏ đi.

Không phải chứ, phụ hoàng ơi, việc truyền ngôi cho con mà người nói là thật hay đùa vậy?

Ta giậm chân rồi cũng bước theo sau.

2

Phụ hoàng lao nhanh đến cung của hoàng tỷ. Hoàng tỷ đang dạy Trần tỷ tỷ múa kiếm ở trong điện.

Bàn tay đánh đàn của Trần tỷ tỷ không cầm được kiếm dài.

Hoàng tỷ bèn cầm tay chỉ dạy.

Phụ hoàng sốt ruột đến mức hét to: “Buông cái tay ra ngay cho ta!”

Lúc ấy Trần tỷ tỷ liền buông lỏng tay.

Thanh kiếm kia bị lực ném ra ngoài.

Hoàng tỷ bay lên hai bước, nắm lấy chuôi kiếm, múa một đường kiếm dễ như chơi, gọn gàng dứt khoát.

Đôi mắt Trần tỷ tỷ lấp lánh ánh sao: "Điện hạ lợi hại quá đi."

Phụ hoàng cực kỳ cạn lời: “…lại để nó làm màu thành công nữa rồi.”

Phụ hoàng tiễn Trần tỷ tỷ ra khỏi cung ngay trong đêm.

Ông cảnh cáo hoàng tỷ đừng có tơ tưởng đến người ta.

Hoàng tỷ đút thanh kiếm vào vỏ, phát ra một âm thanh giòn giã.

“Phụ hoàng, ngài lo lắng quá rồi, nhi thần được hoan nghênh lắm đấy."

Tỷ ấy ném một cuốn sổ nhỏ ở trong bàn ra.

Ta vừa mở nó ra, vãi lúa.

Buổi sáng là thiên kim phủ Lý Thượng thư hẹn đi ngắm bình minh, giữa trưa muội muội phủ Trần Thị lang hẹn ăn cơm, buổi tối thì nữ nhi phủ Lưu Thống lĩnh hẹn đi ngắm đèn lồng.

Trong bảy ngày liên tiếp, lịch trình của tỷ tỷ ta đã kín chỗ.

Có thể thấy được tỷ tỷ của ta rất được các tỷ muội săn đón.

Phụ hoàng không thể tin được nên đã chộp lấy cuốn sổ và điên cuồng lật từng trang.

"Khó trách ca ca ngươi vẫn không tìm được người thương. Hiện tại trẫm cực kỳ nghi ngờ chính ngươi đã chặn mọi đường của nó, khiến nó..."

Vừa nhắc đến hoàng huynh là phụ hoàng lại nức nở.

Hoàng tỷ không thể nói được lời nào.

Ta ghé tai hóng chuyện: “Tỷ ơi, tóm lại là có chuyện gì xảy ra với ca vậy?”

"Tỷ cũng chỉ nghe nói thôi, hình như đang yêu"

Hoàng tỷ nghe Trần tỷ tỷ kể lại.

Gần đây phụ hoàng có ý định phong Trần tỷ tỷ làm Thái tử phi.

Sau khi hoàng huynh biết chuyện, huynh ấy đã thẳng thắn thú nhận với phụ hoàng rằng huynh ấy đã có người trong lòng.

Huynh ấy còn đặc biệt tới tìm Trần tỷ tỷ để xin lỗi, nói rằng huynh ấy cũng không biết chuyện.

Trước mặt huynh ấy, Trần tỷ tỷ tỏ vẻ: "Ồ, đã hiểu."

Sau đó, tỷ ấy lại đến gặp hoàng tỷ khóc lóc kể lể, thậm chí còn độc chiếm cả một ngày.

Nhưng mà ngay cả Trần tỷ tỷ còn không thích thì hoàng huynh vừa ý cô nương nhà ai đây?

Hoàng tỷ nhướng mày: “Cũng có khả năng, không phải cô nương.”

Ta hiểu được mấu chốt: "Chẳng lẽ..."

Hoàng tỷ nhắm mắt ra hiệu.

Nghe nói dù bị phụ hoàng ép hỏi nửa ngày nhưng hoàng huynh vẫn không chịu khai ra gian phu là ai.

“Nhà ta thật sự có ngôi vị hoàng đế muốn truyền lại. Nếu ngươi không làm được, ta liền truyền lại cho người khác.”

Ngay từ đầu phụ hoàng tìm hoàng tỷ.

Bên phía hoàng tỷ lại càng náo nhiệt hơn.

Mấy cô nương bị tỷ ấy cho leo cây ngày đó đồng loạt vào cung và nói Trần tỷ tỷ là tiểu trà xanh.

Phụ hoàng nhìn mà choáng váng nên mới tính toán đặt trọng trách lên vai ta.

Hoàng tỷ nói với ta: “Vậy chúc mừng muội nhé."

Ta cảm thán: “Có lẽ muội cũng không làm được.”

Tiếng khóc của phụ hoàng đột nhiên im bặt.

Ông ngừng đưa tay lau nước mắt, đôi mắt tròn tròn, vô cùng bối rối.

“Con, lại có vấn đề gì?"

3

"Người con thích, gặp chút khó khăn trong việc nối dõi."

Phụ hoàng thở phào nhẹ nhõm.

“Làm ta sợ chết khiếp, để Thái y viện chữa trị cho hắn là được."

Ta chột dạ nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình.

“Chắc, chắc là không chữa khỏi được đâu. Chàng từng bị thương nặng lắm."

Hoàng tỷ trầm tư một lát: “Có phải hắn có việc làm ổn định? Còn mặc cả đồng phục nữa?"

Tỷ muội hiểu nhau ghê.

Phụ hoàng bảo ta dẫn người đến để Thái y viện xem qua cho.

Ta từ chối bởi vì ta yêu thầm.

Phụ hoàng càng cảm thấy kỳ lạ hơn: “Yêu thầm, thế sao con biết hắn bất lực? Chẳng lẽ hắn là thái giám à?”

Ông ấy nghĩ mình rất hài hước.

Nhưng sự im lặng đột ngột khiến ông dần dần không cười nổi.

Ta lấy hết can đảm nói: “Mặc dù là thái giám nhưng chàng ấy thực sự rất ưu tú”.

Phụ hoàng ngắt lời ta: “Câm miệng! Con có biết ưu tú là gì không?”

Ông vỗ vỗ tay.

Lý công công, người đi theo phụ hoàng quanh năm suốt tháng, mang theo sự oán giận của người làm công nhanh chóng xuất hiện.

“Bệ hạ, lại có chuyện gì vậy?"

"Đây mới chính là thái giám ưu tú nhất trong cung!"

Phụ hoàng đẩy Lý công công đến trước mặt ta: “Con có thích không?”

Đột nhiên, đôi mắt Lý công công sáng lên: "Cuối cùng ta cũng có thể đổi chủ nhân rồi ư?"

Ta cũng không dám nhìn Lý công công, vội vàng cúi đầu phủ nhận: “Con không thích, không thích.”

Lý công công tiếc nuối nói: “Khi còn trẻ ai mà không có dung nhan khuynh thành cơ chứ?”

Phụ hoàng giơ tay lên, Lý công công biến mất.

Quả nhiên là thái giám ưu tú nhất.

Phụ hoàng nhất quyết truyền ngôi cho ta.

Bởi vì xu hướng tính dục của hoàng huynh và hoàng tỷ không thể thay đổi được.

Còn ta thích thái giám, chẳng qua chỉ là sơ sẩy thôi.

Bởi không ai có xu hướng tính dục là thái giám cả.

Hơn nữa nếu ta còn nhắc đến thái giám, ông sẽ nói tặng Lý công công cho ta.

Ta đây không dám nữa đâu.

4

Phụ hoàng có hành động rất nhanh trên triều đình.

Ông lấy lý do hoàng huynh mắc bệnh kín để phế Thái tử, lập ta làm Hoàng thái nữ.

Hoàng huynh cũng không hề phản đối.

Phụ hoàng lập tức sắp xếp nam sủng cho ta, đề phòng ta lại mê mệt thái giám.

Nhiệm vụ này được giao cho Cẩm Y Vệ.

Cuối xuân, chỉ huy sứ Giang Hành Chu đã đặc biệt tới để lo liệu việc này cho ta.

Khi đó ta đang chơi xích đu một mình, trong phút chốc không thể dừng lại được. Không khí vừa kỳ lạ, vừa lúng túng.

Giang Hành Chu đưa tay nắm lấy sợi dây xích đu.

Ta cúi đầu, trái tim đập dồn dập.

Hai năm trước, ta vô tình rơi xuống nước và được Giang Hành Chu cứu.

Nước hồ mùa đông lạnh thấu xương, thắt lưng ta bị nắm chặt.

Mặt ta nhô lên khỏi mặt nước, vừa lúc chạm phải đôi mắt lạnh lùng đó.

Nước hồ chảy từ trán, dọc theo khuôn mặt và lăn xuống cằm chàng.

Mặt nước sóng sánh dâng lên rồi hạ xuống.

Ánh nắng hoàng hôn được phản chiếu xuống làn nước lấp lánh.

Khiến người ta hoa mắt, mê say.

Giang Hành Chu chính là người trong tim ta, à không, là vị thái giám trong tim ta.

Cẩm Y Vệ Tây Xưởng cũng là thái giám, nhưng ta vẫn yêu thầm Giang Hành Chu.

Xích đu dần dần dừng lại.

Giang Hành Chu buông tay ra.

"Điện hạ thích mẫu đàn ông thế nào?"

Ta không muốn gây thêm rắc rối cho chàng nên nói đẹp là được.

Hai ngày sau, Giang Hành Chu mang về bốn người.

Cao, thấp, béo và gầy, dạng nào cũng có.

Ta cực kỳ sốc: “Ta nói với ngươi thế nào?”

“Điện hạ nói đẹp là được.”

Ta càng nghi hoặc: “Những người này đẹp chỗ nào?”

Vẻ mặt Giang Hành Chu rất nghiêm túc: "Điện hạ, người nhìn kỹ xem."

Ta cũng xem kỹ.

Người cao giống một cây trúc, vạt áo của trang phục chỉ ngắn nửa người.

Người lùn giống viên than đen mà nay lại mặc cả cây màu trắng.

Người béo càng không có gì để nói, không cần thiết nói những lời khiến người ta tổn thương. Nhưng mà người gầy kia, ta thật muốn đút cho hắn ta nửa bát cơm.

Giang Hành Chu trầm tư hồi lâu: “Chẳng lẽ ở đây có nhiều người như vậy mà điện hạ không có hứng thú với ai ư?”

Dĩ nhiên là không rồi.

Giang Hành Chu thất vọng rời đi.

Trong nửa tháng tiếp theo, chàng liên tục phá vỡ giới hạn về thẩm mĩ của ta.

Thậm chí ta còn cảm thấy nhớ tổ hợp bốn người cao, thấp, béo, gầy.

Giang Hành Chu thở dài và nói: "Xin điện hạ chớ buồn, bồn người kia đã tìm được vợ rồi."

Ta quay lại và chăm chú nhìn chàng, không kìm được mà nước mắt tuôn rơi.

Chẳng lẽ một Hoàng thái nữ như ta mà không tìm nổi một mỹ nam à?

Giang Hành Chu cũng giật mình.

Chàng vội vàng lấy khăn tay ra để đưa cho ta lau nước mắt.

"Công chúa, thần đùa đấy. Người lùn kia vẫn còn độc thân."

"……biến."

Phụ hoàng cũng không thể chịu đựng được nữa, nói rằng Cẩm Y Vệ làm việc không ra hồn và đánh Giang Hành Chu một trận.

Vốn phụ hoàng chỉ mắng mỏ thôi, nhưng Giang Hành Chu cứ khăng khăng trước mặt phụ hoàng rằng những người chàng tìm đều rất đẹp.

Phụ hoàng liền hỏi chàng, vậy ngươi cảm thấy mình trông thế nào?

Giang Hành Chu không hề nghĩ ngợi: "Thần cực kỳ xấu xí."

Phụ hoàng tức muốn chết, sai người đánh chàng, đánh đến tận khi chàng thừa nhận mình đẹp mới thôi.

Sau đó, người thì đã ngất đi rồi nhưng cái mỏ vẫn cứng.

Phụ hoàng liền giao việc này cho tâm phúc của mình, Lý công công.

5

Đêm khuya, ta trở lại tẩm điện.

Lý công công đứng một mình trong điện.

Ta dừng lại, cảm thấy sợ hãi đối với thứ mà mình chưa biết, giọng nói khẽ run.

"Nói cho ta biết, ngươi sắp xếp người đúng không?"

Lý công công chỉ chỉ giường.

"Người đang ở trên giường, điện hạ đang nghĩ gì vậy ạ?"

Còn may, còn may, chỉ cần là người khác là được.

Ta lao tới mép giường và vén chăn lên.

Người này có khuôn mặt sắc nét, dáng người rất tuyệt, chân tay đều bị trói chặt và miệng cũng bị bịt lại.

Đôi mắt hắn tràn đầy sự tức giận.

Ta luôn có cảm giác như đã từng gặp hắn ở đâu rồi.

"Hắn chính là người thị vệ mà điện hạ nhìn nhiều lần khi đang đi trên đường đó."

Lý công công rất đắc ý: “Nhìn năng lực làm việc của ta này, bất kể người hay sự vật nào mà các chủ nhân để ý tới, nô tài đã thấy là sẽ không quên được.”

Ta đột ngột vỡ lẽ, thì ra là hắn.

Tại sao lúc đó ta lại nhìn hắn nhiều hơn…..

À! Ta nhớ ra rồi.

Nhanh chóng đuổi Lý công công đi.

Sau đó lấy miếng vải bị nhét trong miệng người đó ra.

Cảm xúc của hắn ta vô cùng kích động, hơi thở dồn dập và khóe mắt đỏ hoe.

"Đây là đạo đãi khách của quý triều à?"

"Chu Thái tử, thật không phải phép. Chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm thôi."

Ta nhìn hắn nhiều lần bởi vì hắn chính là người đến hòa thân, Thái tử của triều Chu.

Bất cứ ai nhìn thấy đối tượng xem mắt hóa trang thành thị vệ đều sẽ nhìn thêm mấy lần mà.

Chu Thái tử rõ ràng đã bị lừa uống thuốc.

Vì thế dù cảm thấy rất có lỗi nhưng ta vẫn phải trói hắn lại để đảm bảo an toàn cho bản thân.

Ta bịt miệng hắn lại và đắp chăn cho hắn.

Đêm nay cứ để tạm như vậy, ngày mai sẽ tiễn người đi.

Đột nhiên có người nhảy cửa sổ vào làm ta sợ đến mức ngồi yên ở mép giường, không dám cử động.

Người đó mặc đồ đen, quay người lại -

Đó là Giang Hành Chu.

Chu Thái tử phát hiện có người tới, liều mạng giãy giụa trong chăn, phát ra một tiếng nức nở yếu ớt.

Cảnh tượng vô cùng xấu hổ.

Giang Hành Chu tai thính mắt tinh, nhưng hắn dường như không phát hiện ra.

Chàng hỏi ta: “Điện hạ, người cảm thấy thần có đẹp không?”

Chàng vừa nói ra lời này, Chu Thái tử liền ngừng giãy giụa.

Có thể là không còn gì để nói.

Ta rất căng thẳng, chỉ có thể gượng gạo cười nói: "Đẹp, đẹp lắm."

Vẻ mặt Giang Hành Chu dịu lại, đang định mở miệng nói.

Đột nhiên cánh cửa bị đập liên hồi.

"Hoàng muội, xin lỗi vì đến thăm lúc nửa đêm. Xin muội mở cửa nhanh nhanh chút, huynh có việc gấp lắm!"

Ôi trời, sao hoàng huynh lại đến?

Đây là loại náo nhiệt quỷ quái gì vậy?

6

Ta dùng mắt ra hiệu với Giang Hành Chu.

Chàng gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Sau đó chàng xoay người và đi mở cửa giúp ta.

Không, ta bảo chàng trèo cửa sổ ra ngoài trước cơ mà!

Ngay khi cánh cửa mở ra.

Hoàng huynh nhìn thấy Giang Hành Chu, tự nhiên lên tiếng chào hỏi.

"Hành Chu, ngươi ở đây à."

Giang Hành Chu ừ một tiếng.

Ta rất nghi hoặc, đây vẫn là cung điện của ta chứ?

Hoàng huynh bước nhanh vào và nhìn quanh như bốn phía thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Giang Hành Chu đi theo phía sau, chọc chọc hoàng huynh rồi lại chỉ chỉ vào ta.

Hoàng huynh mím môi: “Hoàng muội, muội vẫn còn thức phải không?”

Ta đang tự hỏi.

Ta ngồi chình ình ở đây, trợn tròn mắt nhìn huynh ấy mà huynh ấy vẫn cần hỏi điều này nữa sao?

Ta trợn mắt to hơn nữa: “Vẫn thức, có chuyện gì à?”

Hoàng huynh thở phào nhẹ nhõm nói: "Đông cung bị mất thị vệ, nghe nói hắn bị Lý công công đưa đến chỗ muội."

Huynh ấy đến tìm Chu Thái tử.

Nhưng hiện giờ ta đã là Hoàng thái nữ, nếu chuyện bắt cóc cưỡng ép Chu Thái tử mà bại lộ thì sẽ gây ra xung đột giữa hai nước.

Ta lựa chọn phủ nhận: “Đâu có, muội có thấy thị vệ nào đâu, trên giường muội cũng không có ai cả.”

Giang Hành Chu cau mày suy nghĩ.

Chàng ghé sát vào tai hoàng huynh nói: “Ở trên giường của nàng, nếu không tin thì ngươi vén chăn lên đi.”

Ta:"……"

Ánh mắt hoàng huynh nhìn ta đã thay đổi.

Không phải chứ, lúc huynh ấy bị phế vị trí thái tử, ta cũng không thấy huynh ấy dùng ánh mắt như vậy nhìn ta?

Ngón tay huynh ấy vừa chạm vào chăn gấm thì bị ta lên tiếng ngăn lại.

"Hoàng huynh, huynh biết mà, Lý công đại diện cho phụ hoàng. Huynh cướp người từ chỗ của muội, có phải là huynh coi thường Hoàng thái nữ không?"

Nếu ai cũng có thể cướp người từ trên giường của ta thì ta còn làm Hoàng thái nữ làm cái rắm gì nữa.

Hoàng huynh không thể tin được, liếc nhìn Giang Hành Chu: "Ngươi là phế vật à?"

Giang Hành Chu trầm mặc hồi lâu: “Để ta."

Chàng ấy thực sự đã giúp đỡ hoàng huynh chứ không giúp ta.

Ta ngăn Giang Hành Chu lại, chàng lặng yên nhìn ta một cách chăm chú, cúi người lại gần, đưa tay luồn qua sườn eo ta——

Ta cảm thấy mất tự nhiên bởi cái nhìn của chàng và vô thức quay đầu đi.

Giang Hành Chu nhanh nhẹn kéo chăn gấm ra.

Chu Thái tử bị trói trên giường, trong miệng nhét một mảnh vải, hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt vô cùng xấu hổ và tức giận.

Hoàng huynh nhíu mày, đơ người tại chỗ.

Giang Hành Chu cũng sửng sốt, chàng nhìn nhìn ta: "Người thích như vậy..."

Ta chẳng nói một lời, dịch sang phía bên cạnh.

Hoàng huynh lấy mảnh vải trong miệng Chu Thái tử ra.

Chu Thái tử cuối cùng cũng có thể nói.

Hắn tuyên bố sẽ đưa quân sang tấn công ta.

Hoàng huynh không để ý tới hắn, rút ​​con dao găm từ thắt lưng ra, chuẩn bị cắt dây trói.

“Hoàng huynh, giờ mà thả hắn ra, nhỡ hắn quay lại báo thù chúng ta thì phải làm sao?"

Hoàng huynh không hề ngẩng đầu, nói: “Không sao, huynh sẽ thuyết phục hắn.”

Chu Thái tử cười khẩy, nhìn ta nói: "Ta nhất định sẽ trả thù ngươi. Chờ ta san bằng thành cung, ta sẽ bán ngươi cho..."

Bốp.

Hoàng huynh cho hắn một tát.

Giang Hành Chu không thể tin được mình thực sự đã chậm một bước, tiếc nuối rút tay lại.

Chu Thái tử bị tát đến mức đơ người.

Hắn nhìn hoàng huynh, lẩm bẩm: "Ngươi đánh ta?”

Ánh mắt hoàng huynh bình tĩnh. Huynh ấy gật đầu: “Ừ, đừng để miệng bẩn quá."

Chu Thái tử liền ngừng nói.

Ta không hiểu lắm mối quan hệ giữa hai người này.

Hoàng huynh muốn mang Chu Thái tử đi, ta đương nhiên sẽ không ngăn cản.

Nhưng ta nhắc nhở huynh ấy rằng cơ thể Chu Thái tử đang khá nhạy cảm, đề nghị đưa hắn ra cung và đến thanh lâu.

Chu Thái tử bảo ta bớt lo chuyện bao đồng.

Hoàng huynh trầm mặc hồi lâu: “Huynh biết rồi."

Hai người họ đã rời đi.

Cuối cùng ta cũng có thể ngủ ngon.

Ta nằm lăn ra giường, thoải mái trở mình.

Bỗng chạm phải một đôi mắt quen thuộc.

"Giang Hành Chu, ngươi vẫn chưa đi à?"

Chàng ngủ trên giường ta từ lúc nào vậy?