Chương 2 - Chuyện Không Ai Muốn Biết Nhưng Lại Không Thể Không Nghe
6
Công ty tổ chức kỷ niệm thành lập.
Để khích lệ tinh thần nhân viên, công ty đặc biệt thêm một phần rút thăm trúng thưởng.
Nghe nói giải nhất là 10,000 nhân dân tệ tiền mặt.
Tôi háo hức chọn một phong bao trong đống quà.
Bên cạnh, các đồng nghiệp đã không thể chờ đợi mà mở phong bao ra. Trong đó có ghi một dãy số, chắc là để lát nữa rút giải.
Tôi mở phong bao của mình—
Bên trong là một tấm ảnh của ông chủ…
Tôi: ???
Đồng nghiệp cười như được mùa: “Xem ra cậu không có duyên với giải thưởng rồi. Chẳng lẽ cậu trúng được ảnh có chữ ký của sếp?”
Tôi đảo mắt, khác gì “cảm ơn đã tham gia” chứ? Ai thèm chữ ký chẳng giá trị gì này.
Đang nghĩ thế thì lễ rút thăm bắt đầu.
Vòng đầu là giải hiện vật, đồ gia dụng này nọ. Trong phong bao ghi rõ phần thưởng là gì.
Vòng thứ hai là giải tiền mặt, từ 1,000 đến 10,000 tệ, tổng cộng 10 giải.
Màn hình lớn sẽ hiển thị quay số, sếp sẽ gọi “dừng” để chọn ra người thắng.
Khi người trúng giải 10,000 tệ cuối cùng được xướng tên, tôi đã xé tấm ảnh sếp thành từng mảnh.
Ai ngờ, MC đột nhiên lên sân khấu thông báo, có thêm một giải thưởng bí ẩn.
Đó là, ai rút được ảnh ông chủ sẽ được thưởng 50,000 tệ tiền mặt!
Tôi đơ người.
Đồng nghiệp bên cạnh đã hào hứng đứng bật dậy, kéo tay tôi reo lên: “Là Trì Hoan! Trì Hoan rút được!”
MC đi tới chỗ tôi, cười hỏi xin tấm ảnh ông chủ.
Tôi… đưa ra một nắm vụn giấy.
Nụ cười trên mặt MC đông cứng lại. Có lẽ làm nghề này bao lâu, đây là lần đầu tiên gặp cảnh trớ trêu thế này.
Các đồng nghiệp cười nghiêng ngả, còn Tiêu Nhiên thì sắc mặt tái mét, khóe miệng co giật, trông như vừa ăn phải cái gì đó kinh khủng lắm.
Tôi ngượng ngùng nói: “Hay thôi, tôi không lấy giải thưởng nữa?”
Cuối cùng, tôi vẫn được nhận số tiền. Và tôi cũng trở nên nổi tiếng khắp công ty.
Mẹ tôi nghe chuyện, cảm thấy tôi và Tiêu Nhiên thật có duyên.
Thế là lại bắt tôi mỗi ngày mang bữa sáng “tình yêu” cho anh ấy.
7
Các đồng nghiệp đều nói rằng tôi đang “thả thính” sếp, thậm chí có người còn đùa gọi tôi là “sếp phu nhân”.
Tôi giả vờ làm bộ xấu hổ: “Ối dào, còn sớm mà, còn sớm mà. Đợi tôi thành sếp phu nhân, sẽ tăng lương cho hết các cậu.”
Đang đùa giỡn với mọi người thì Tiêu Nhiên bước vào từ cửa.
Tôi chỉ muốn khâu miệng mình lại.
Anh đưa cho tôi một tập tài liệu: “Giúp tôi photo một bản mang vào văn phòng.” Ngừng một chút, anh còn cố ý thêm một câu, “Sếp phu nhân.”
Tông giọng kéo dài, dường như mang theo ý trêu chọc.
Tôi xoa xoa gương mặt đang nóng ran. Khốn nỗi, tôi lại lỡ nói đùa đến tai nhân vật chính rồi.
Trong văn phòng, Tiêu Nhiên đang chăm chú xem tài liệu.
Tôi gõ cửa, rồi định lặng lẽ đặt tập tài liệu xuống bàn anh, sau đó chuồn ra.
Kết quả, anh lại nhíu mày: “Cô lén lút định làm gì thế?”
“Tôi không có, chỉ là không muốn làm phiền công việc của anh thôi.”
Anh ngẩng lên nhìn tôi, khóe môi nhếch lên: “Sếp phu nhân đúng là chu đáo.”
“Đấy chỉ là họ đùa thôi.”
Nhưng anh có vẻ tâm trạng rất tốt: “Tối nay cùng đi ăn cơm đi. Mẹ tôi muốn gặp cô.”
Tôi căng thẳng đến mức xoa xoa tay, sao lại đến mức ra mắt phụ huynh nhanh thế này, tôi vẫn chưa sẵn sàng.
Tôi cố từ chối: “Mẹ tôi ở nhà một mình, tôi…”
Tiêu Nhiên ngắt lời: “Mẹ cô cũng đi.”
Thôi được, xem ra bữa cơm này tôi không thoát được rồi.
8
…
Mới đầu mọi thứ còn ổn, mẹ tôi và cô Chu chỉ liên tục khen ngợi hai đứa tôi.
Tiêu Nhiên cao 1m8 mà trong mắt mẹ tôi như thành 2m8, siêu nhân không bằng.
Nào là thằng bé này bảnh trai, đeo kính trông vừa có học thức, vừa có lý tưởng, lại còn đầy nhiệt huyết, đúng chuẩn thanh niên năm tốt…
Cô Chu thì kiểu văn thơ hơn, bảo tôi trời sinh mỹ mạo, tựa tiên nữ giáng trần, hiền lành nết na, tâm địa thiện lương…
Tóm lại, cả hai chúng tôi được khen đến mức chỉ biết ngồi im, không biết giấu mặt đi đâu.
Nhưng đây chưa phải phần ngượng ngùng nhất.
Phần ngượng nhất là, hai người họ uống nhiều quá, bắt đầu kể khổ về cuộc sống, về việc nuôi con cực thế nào, tụi nhỏ quậy phá ra sao, rồi dần dần biến thành việc kể tật xấu của tôi và Tiêu Nhiên.
Vậy là tôi biết được, ông sếp lúc nào cũng quần là áo lượt, trông nghiêm chỉnh đĩnh đạc kia, hồi nhỏ mười tuổi còn đái dầm, lại còn từng đốt pháo ném vào hố phân, bị nổ bắn phân khắp người.
Tưởng tượng cảnh đó, tôi không nhịn được cười phá lên.
Cùng lúc, ông sếp tôi cũng biết hồi nhỏ tôi thích bắt chước con trai đứng tè, còn hễ gặp ai cũng bảo tôi là đàn ông!
Tiêu Nhiên cố nhịn cười đến mức người run bần bật.
Cuối cùng, để ngăn hai bà mẹ tiếp tục lôi mấy chuyện không nên kể ra, tôi kéo mẹ tôi, Tiêu Nhiên kéo mẹ anh ấy, mỗi người về một nhà.
Về đến nhà, càng nghĩ tôi càng thấy xấu hổ.
Tôi lấy điện thoại ra, mở khung chat với Tiêu Nhiên, định nhắn gì đó bảo anh quên hết chuyện hôm nay đi.
Đang nghĩ xem viết gì thì Tiêu Nhiên đã gửi một phong bao lì xì, kèm dòng tin giống hệt lần trước: [Chuyện hôm nay đừng nói ra nhé.]
Nhưng lần này tôi không nhận tiền, chỉ đáp: [Anh cũng đừng kể chuyện của tôi nhé.]
Anh trả lời rất nhanh: [Tôi kể với ai được chứ?]
Cũng phải, tôi còn có đồng nghiệp để tám chuyện sếp, chứ sếp thì có đi kể chuyện đồng nghiệp cho ai bao giờ.
9
Cuối tuần, cô bạn thân của tôi đột nhiên thần bí kéo tôi đi, nói muốn dẫn tôi đến một chỗ thú vị.
Tôi không muốn đi, nhưng bị cô ấy lôi kéo không cưỡng lại được.
Thế là chúng tôi đến một câu lạc bộ nam mẫu cao cấp.
Tại sao cậu dẫn mình đến đây?” Tôi lần đầu đến một chỗ như vậy, đi đứng lúng túng cứ như chân tay lệch lạc cả lên.
Cô bạn thả mình xuống sofa trong phòng riêng, thoải mái đáp: “Đương nhiên là đến đây để thư giãn rồi.”
Cô ấy vừa nói vừa vẫy tay. Một loạt các anh chàng mẫu nam bước vào, xếp hàng để chúng tôi chọn.
“Cứ chọn thoải mái, chị trả tiền.”
Ngày nào cũng đối mặt với gương mặt đẹp không tưởng của Tiêu Nhiên, tôi nhìn mấy nam mẫu này cũng chẳng có cảm giác gì.
Còn cô bạn thân của tôi thì đã nhanh chóng chọn hai người, mê mệt họ…
Tôi lúng túng bước ra khỏi phòng.
Không ngờ lại chạm mặt hai người đàn ông đi sát nhau, một kẻ tóc vàng, đeo khuyên tai, mặc quần trắng bó sát; người kia đeo kính gọng vàng, khuôn mặt quen thuộc vẫn không chút biểu cảm.
“Sao anh lại ở đây?”
Hai chúng tôi đồng thanh hỏi.
“Anh cũng đến đây để tìm vui à?” Tôi hỏi anh ấy.
Tiêu Nhiên khẽ nhún vai, hất tay kẻ tóc vàng đặt trên vai mình ra, rồi đứng lùi lại một chút.
Vẻ mặt nghiêm nghị, anh lạnh lùng nói: “Tìm vui cái gì, mau về đi.”
Anh vừa nói vừa kéo tôi ra ngoài.
Gã tóc vàng phía sau có nói gì đó, nhưng tôi không nghe rõ. Tôi chỉ đờ đẫn nhìn vào bàn tay bị anh kéo.
Lòng bàn tay anh ấm áp, bao trọn lấy tay tôi.
Là cảm giác rung động.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, cơn gió lạnh tạt vào làm đầu óc tôi bỗng dưng tỉnh táo lại.
Đây là câu lạc bộ nam mẫu, Tiêu Nhiên đến đây làm gì?
Hơn nữa, gã đàn ông kia nhìn thế nào cũng thấy hơi “cong”. Trước khi thấy tôi, hai người còn bá vai bá cổ, thân thiết không rời. Nhưng vừa nhìn thấy tôi, lập tức tách ra ngay.
Lại nhớ lần đầu đến nhà anh, trong ngăn kéo là chiếc quần lót thủng lỗ.
Biết đâu, đó là cố ý… một kiểu sở thích nào đó.
Tâm trí như bị luồng gió lạnh lùa vào, lạnh ngắt.
10
Tôi dừng bước, mạnh tay hất ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Tiêu Nhiên: “Lôi lôi kéo kéo cái gì? Có gì thì nói rõ.”
Anh cúi xuống nhìn lòng bàn tay mình, sau đó làm như không có chuyện gì: “Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về.”
“Tôi không về, bạn tôi vẫn còn ở trong đó.”
Tiêu Nhiên lấy điện thoại ra: “Bạn cô ở phòng nào, tôi nhờ Chi Chi gọi cô ấy ra.”
“Chi Chi là gã tóc vàng vừa nãy à?”
“Ừ.”
“Quan hệ của hai người tốt ghê.” Gọi thân mật đến thế.
“Ừ.”
Anh gật đầu như thể điều đó là đương nhiên: “Chi Chi là bạn thân nhất của tôi.”
Bạn thân nhất…
Tôi cảm thấy giọng mình có chút chua chát: “Vậy chúng ta là gì?”
Tiêu Nhiên nhìn tôi khó hiểu: “Cô nghĩ là gì?”
Tôi không nói gì.
Anh dường như hiểu lầm ý, tay phải bỏ vào túi quần, khóe miệng dường như hiện lên nụ cười: “Chúng ta quen nhau lâu thế rồi, nếu cô… cô đồng ý, chúng ta…”
“Không đồng ý!” Tôi cắt ngang lời anh.
Mặc dù tôi thích anh, nhưng tôi không muốn làm một người vợ danh nghĩa.
Sắc mặt anh cứng lại, nụ cười như đông cứng trên môi:
Tại sao?”
Tại sao gì? Chúng ta không hợp.” Tôi vẫn còn tình cảm với anh, nhưng không nỡ thẳng thừng vạch trần ý định của anh.
Tiêu Nhiên im lặng hồi lâu, rồi bật cười khẽ, trên gương mặt hiện lên chút tự giễu: “Xem ra tôi đã tự mình đa tình rồi, xin lỗi…”
Vẻ đau khổ của anh khiến tôi không khỏi xót xa, suýt nữa tôi đã nói rằng tôi cũng thích anh…
Nhưng lý trí ngăn tôi lại, khiến tôi nuốt lời nói đó vào trong.
Chuông điện thoại reo, phá vỡ sự im lặng giữa chúng tôi.
Cô bạn thân hay bỏ bạn vì trai của tôi cuối cùng cũng nhớ đến tôi…
Trong lúc tôi nói chuyện điện thoại với cô ấy, Tiêu Nhiên quay lưng rời đi.