Chương 4 - Chuyến Đò Định Mệnh
Những người khác cũng bắt đầu hùa theo:
“Đúng đó! Ra đây đi, đừng hại người nữa!”
Lúc này, Từ Trạch Khải lại đứng ra:
“Mọi người đừng bị cô ta dọa!
Hiện tại trên thuyền không có chuyện gì cả, mấy lá bùa kia của cô ta hiệu nghiệm, chứng tỏ cô ta có thể cứu chúng ta!
Cô ta đang cố tình dọa để mọi người hoảng loạn thôi!”
4
Anh ta vừa dứt lời, một cơn gió lớn bỗng thổi tung lên từ giữa hồ, cơn mưa dữ dội ập xuống từ trời cao.
Thuyền lắc dữ dội, mọi người trên thuyền vội vàng bám lấy ghế, cột, làm đủ mọi cách để không bị hất văng ra ngoài.
Tôi vẫn đứng vững ở đầu thuyền, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Thuyền rung lắc mỗi lúc một mạnh, có vài người bị hất lên khỏi mặt sàn,
may mà kịp bám lấy ghế, nếu không đã rơi xuống hồ.
Tôi bước đến trước mặt Từ Trạch Khải:
“Chính anh — mới là người họ Ngô.”
Từ Trạch Khải ôm chặt lấy cột, hoảng hốt phản bác:
“Cô nói bậy gì đó?! Tôi không phải họ Ngô! Cô đã kiểm tra chứng minh của tôi rồi mà!”
Hắn… đang nói dối.
Chỉ có anh ta là lo lắng cho mạng sống của người họ Ngô,
chỉ có anh ta sợ mọi người sẽ đẩy người đó ra.
Tôi từ từ tiến lại gần:
“Có phải không, thử thì biết.”
Từ Trạch Khải hoảng loạn:
“Cô định làm gì?!”
“Đẩy anh xuống hồ. Nếu anh thật sự là người họ Ngô, thì chúng tôi sẽ được cứu.”
Tôi giơ tay kéo lấy anh ta, anh ta gào lên:
“Cô coi mạng người như cỏ rác à?!”
Tôi mặt không cảm xúc:
“Đến lúc sinh tử thế này rồi, chẳng còn gì để mà đắn đo nữa.”
Tôi nắm lấy tay anh ta, lôi về phía mạn thuyền.
Từ Trạch Khải hoảng quá bật khóc:
“Tôi không phải họ Ngô! Thật đấy! Nếu cô giết tôi mà nhầm người, chẳng phải là giết oan một mạng người vô tội sao?”
Tôi khựng lại, quay đầu nhìn anh ta.
Anh ta tưởng tôi bị thuyết phục, lộ ra nụ cười như vừa thoát chết.
Nhưng chỉ một giây sau, nụ cười đó đông cứng lại trên khuôn mặt anh ta.
“So với mạng của cả con thuyền, có nhầm một người… vẫn còn tốt hơn là để tất cả chết chung.”
Tôi dứt khoát kéo mạnh một cái, Từ Trạch Khải hoàn toàn không kịp phản ứng, cả người mất thăng bằng ngã nhào ra ngoài.
Lưng anh ta đập mạnh vào mạn thuyền, rồi xoay người rơi thẳng xuống hồ.
“Tõm!”
Không còn tiếng động nào nữa.
Ngay khi Từ Trạch Khải rơi xuống nước, gió ngừng thổi, sóng lặng lại, mặt hồ trở về yên tĩnh.
Mọi người ngồi phệt xuống sàn, thở phào nhẹ nhõm.
“Quả nhiên là hắn. Không biết dùng cách gì mà đổi tên, còn cố tình lên thuyền, suýt chút nữa hại chết cả đám.”
Tiểu Vương đi tới cạnh tôi, lẩm bẩm.
“Loại người gì không biết, rõ ràng đã nói không cho người họ Ngô lên thuyền, mà vẫn cố chấp, hại cả bọn!”
Người đàn ông trung niên bản địa cũng phụ họa:
“Phải đấy, may mà thuyền trưởng sáng suốt, nhận ra hắn là người họ Ngô, không thì tụi mình tiêu rồi.”
“Cuối cùng cũng thoát rồi… tôi còn tưởng hôm nay xong đời ở đây rồi chứ.”
Người trên thuyền bắt đầu rôm rả trò chuyện.
Còn tôi thì vẫn im lặng, sắc mặt nghiêm trọng, ngước nhìn bầu trời.
Thấy vậy, Tiểu Vương hỏi:
“Sao thế?”
Không ổn… trời vẫn đen kịt.
Tôi nhìn xuống mặt hồ — nước vẫn đen như mực, thuyền cũng chẳng hề nhúc nhích.
Nữ tà vẫn còn ở đây.
Người họ Ngô đã bị ném xuống hồ rồi, tại sao cô ta vẫn chưa rời đi?
Trừ phi… người vừa rồi không phải là người họ Ngô.
Lòng tôi chấn động:
“Người họ Ngô vẫn còn trên thuyền!”
Tiểu Vương biến sắc:
“Hoa thiếu, cô đừng đùa kiểu này… không vui chút nào đâu.”
5
Tôi chẳng buồn để ý đến cậu ta, bước thẳng về đầu thuyền:
“Nếu hôm nay người họ Ngô không chịu lộ mặt, thì chúng ta tất cả sẽ chết ở đây!”