Chương 1 - Chuyện Cô Gái Mù Lòa Và Số Phận Bí Ẩn

1

Ấy là vào một đêm trăng tối gió lớn, ta mơ màng bị người ta bế lên, rồi hung hăng ném ra ngoài.

“Ưm!”

Ta đau đến tỉnh giấc, gắng gượng chống đỡ tứ chi gầy guộc bò dậy, liền thấy mẫu thân vốn ngày thường ngây ngốc đ,ien d ,ại đứng lặng bên rìa chuồng cừu, sắc mặt trắng bệch như qu ,ỷ.

Ta sinh ra đã có thể thấy rõ trong đêm, còn người thì từ lâu đã bị đ ,âm m ,ù cả hai mắt.

Ta theo bản năng bước về phía người:

“Mẫu thân…”

“C ,út đi!”

Hai tay người ghì chặt lấy hàng rào: “C ,út xa ta càng xa càng tốt, đừng đến khiến ta buồn n,ôn!”

Nói xong, người mò mẫm trở lại giữa đàn cừu, xiềng sắt nơi mắt cá chân leng keng vang lên trong bóng đêm.

Ta ngơ ngẩn đứng ngoài chuồng, không dám bò về, sợ khiến người càng gh,ét b,ỏ ta hơn.

Ta không có phụ thân, cũng chẳng có gì cả, chỉ có mẫu thân là tất cả.

Ta rúc vào một góc ngoài chuồng, len lén nhích lại gần.

“C ,út đi!”

Mẫu thân hình như cảm giác được ta chưa đi, g ,ào lên:

“Sao ngươi không ch ,et quách đi? Chỉ nghe thấy tiếng ngươi thở thôi cũng khiến ta buồn n,ôn!”

Ta hoảng hốt ôm lấy chính mình.

Đại đa phần thời gian mẫu thân không như vậy, người đ ,ờ đ ,ẫn ng ,ốc ngh ,ếch, nhưng sẽ lén giấu ta dưới bụng cừu cái để ta b,ú sữa, sẽ nhường bánh ngô sạch nhất cho ta ăn.

Thế nhưng mỗi tháng luôn có mấy ngày, người lại trở nên h ,ung d ,ữ, đáng s ,ợ, như đêm nay.

Song chưa bao giờ dữ đến thế.

Người dường như phát hiện ta vẫn chưa bỏ đi, thế là nhặt ph ,ân cừu lên n ,ém ta.

“C ,út!”

“Được, ngươi không c ,út thì ta ch,et… ch ,et rồi thì sẽ không cảm thấy sự hiện diện của ngươi nữa…”

Nói rồi, người thực sự định đ ,âm đ ,ầu vào tảng đá.

Ta hốt hoảng đứng bật dậy.

“Con đi… con đi ngay đây…”

Mẫu thân không thể ch ,et, nếu người ch ,et rồi, ta thực sự chẳng còn gì cả.

Người trên thảo nguyên nói, chỉ cần nhốt cừu mẹ lại thì cừu con sẽ không chạy mất.

Ta chính là con cừu nhỏ ấy.

Ta vốn muốn nấp ở một góc nào đó, đợi khi nàng trở lại dáng vẻ trước kia rồi mới quay về bầu bạn.

Thế nhưng nàng không cho ta ở gần chuồng cừu.

Dù ta trốn ở đâu, nàng đều nghe ra được, mặt trắng bệch, đôi mắt đã m ,ù vẫn như nhìn thấu ta.

Chỉ cần ta không đi, nàng sẽ lại lao đầu vào đá.

Cuối cùng, ta rời đi thật.

Ta nghĩ cứ đi xa một chút, hai ngày nữa quay lại xem người có dịu lại không.

Xem người đã trở lại dáng vẻ trước kia chưa.

Thảo nguyên rộng lớn, gió mùa đông buốt giá, ngoài chuồng cừu ra, ta chẳng biết đâu là chốn quay về.

Khi ngang qua một cái trướng, ta cảm nhận được hơi ấm bên trong, liền rón rén ngồi dựa vào đó.

Bên trong vang lên tiếng đối thoại:

Một phụ nhân lạnh giọng: “Hô Hòa Nhĩ, mẹ con kia trong chuồng cừu lúc nào thì gi ,et được? Giữ lại chỉ tổ tốn lương thực.”

Một nam nhân thở dài: “Hách Cơ, chưa được! Con lớn là Đế cơ đấy, nay lại đang có chiến tranh, có khi còn dùng được.”

“Có ích gì chứ, bên Đại Càn chẳng phải bảo là đã tìm được Đế cơ Như Hoàn rồi sao? Rõ ràng đã bỏ mặc con thật rồi…”

“Thật thì vẫn là thật, Hách Cơ. Năm nay khí hậu tệ hại, đàn cừu không sinh nở, lương thực mùa đông lại thiếu. Nếu ngươi ngại tốn, thì chi bằng gi ,et đứa nhỏ trước đi.”

“Cũng được!”

Lời nói ấy khiến lưng ta lạnh toát.

Không cẩn thận, ta làm đổ cái xẻng bên cạnh.

“Phập!”

“Ai ở ngoài đó?”

Tim ta đập thình thịch, lập tức xoay người bỏ chạy.

Hai người nhanh chóng vén rèm đuổi theo.

“Tối quá, chẳng thấy gì…”

“Đưa cung cho ta!”

“Vút”

Ta lạnh sống lưng, vừa né thì mũi tên đã cắm ph,ập vào lưng.

Đ ,au đ ,ớn ập tới, mắt ta tối sầm, ngã nhào về phía trước.

Ngay khoảnh khắc đó, một con sói trắng to lớn từ bụi cỏ xông ra, ng ,oạm lấy lưng ta chạy đi.

Giữa cơn xóc nảy, ta cố ngẩng đầu nhìn về phía mẫu thân, trong mơ hồ dường như thấy người đang nhào người lên hàng rào, vẻ mặt lo lắng.

Ta nhếch môi cười cay đắng.

“Ch ,et đến nơi rồi mà còn ảo tưởng mẫu thân thương xót ngươi ư? Ng ,ốc ạ, thứ d ,ơ b ,ẩn như ngươi, sao người có thể thương yêu? Ch ,et rồi cũng tốt, sẽ không khiến người gh,ê t ,ởm nữa.”

“Mẫu thân! Từ biệt người vậy… Mong người sớm được trở về quê nhà, đoàn viên cùng người thân, vạn sự an lành…”

Sau đó, bóng tối n ,uốt ch,ửng ta.

2

Khi tỉnh lại, ta thấy mình đang nằm trong một trướng đầy mùi thuốc.

Một ông lão tóc bạc trắng đang chữa thương cho một nam tử mặc giáp bạc.

Ta đờ đẫn nhìn gương mặt quen thuộc của người kia, vô thức thốt lên:

“Mẫu thân?”  Ta dĩ nhiên biết y không phải, nhưng vẫn không kiềm được mắt đỏ hoe.

Nam nhân lạnh lùng liếc nhìn ta, nhíu mày:

“Ngươi m ,ù à?”

Thương thế của y nằm ở eo, lúc này giáp đã cởi một nửa, lộ ra cơ b,ụng rắn chắc, rõ ràng chẳng giống “mẫu thân” chút nào.

Ta ngơ ngác nhìn y, chớp chớp mắt, cố kìm nước mắt không để rơi.

Mẫu thân từng bảo, dáng vẻ ta khi khóc rất xấu.

“Ngài trông rất giống mẫu thân ta!”

Ông lão và nam tử đều khựng lại.

Ông lão vội vàng giải thích:

“Ngũ điện hạ, đứa trẻ này là do vệ binh đêm qua cứu từ miệng Vương Lang, trên lưng trúng tên. Nhị điện hạ cho rằng nó lớn tuổi rồi, dễ tra khảo, nên mới sai thần cứu m ,ạng trước.”

Ngũ điện hạ gật đầu, lại nhìn sang ta:

“Ngươi nói được tiếng Hán?”

Ta gật đầu.

Ông lão nhìn chằm chằm ta một lúc.

“Ngươi là người Trung Nguyên? Không đúng, mắt ngươi màu lam… ngươi…”

Ông như sực nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn Ngũ điện hạ:

“Nói cũng lạ, con bé này ngũ quan có phần giống ngài, nhưng chẳng phải Đế cơ Như Hoàn đã được đưa về rồi sao…”

Ánh mắt Ngũ điện hạ nhìn ta mỗi lúc một lạnh:

“Mẫu thân ngươi là ai?”

Ta nhìn đôi mắt lãnh đạm ấy, khẽ mím môi, đem bốn chữ “Đế cơ Như Hoàn” nuốt ngược vào bụng.

“Ngài có thể đích thân đến xem, nàng bị đ ,âm m ,ù hai mắt, bị nhốt trong chuồng cừu. Bọn chúng định dùng nàng để u ,y h ,iếp các ngài khi chiến sự xảy ra.”

“U ,y h ,iếp ư?”

Ngũ điện hạ vuốt ve trường thương đặt bên cạnh, mắt lóe lên hàn quang.

“Sự hưng vong của quốc gia, há để một nữ nhân chi phối? Nếu thật là Như Hoàn, nàng nên lấy cái ch ,et đền đáp quốc gia, tránh dao động quân tâm!”

Tim ta như bị b,óp nghẹt, ánh mắt trầm xuống.

“Nay nàng bị nh,ốt ở chuồng cừu hẻo lánh, chỉ có hai vợ chồng canh giữ, cứu một cái không mất bao công…”

Ngũ điện hạ cười nhạt:

“Đây chính là bẫy của các ngươi Hồ nhân sao?”

3

Tiếng Hán của ta không thật sự tốt, mẫu thân dạy không nhiều, chỉ đủ để đối thoại thông thường.

Vì thế ta không hiểu chữ “bẫy” là gì.

“Là chuồng cừu mà!”

Ngũ điện hạ nhìn ta chằm chằm, ánh mắt càng trở nên u ám.

“Hừ! Các ngươi Hồ nhân giỏi giả ngốc, khi gi ,et người thì h,ung t,àn hơn cả hổ. Ngươi tưởng ta sẽ mắc mưu? Sau lưng ta là triệu dân, dù nàng thật là muội ruột ta, nếu bị đem ra chiến trường, ta cũng sẽ là người đầu tiên giương cung gi ,et ch ,et, để củng cố quân tâm!”

Ta không biết nên đáp ra sao, y nói rất nhiều, có vài từ ta chẳng hiểu rõ.

Nhưng ta đại khái hiểu được ý chính.

Y sẽ không cứu mẫu thân ta.

Thậm chí sẽ giết nàng.

Ta nhớ tới mẫu thân hay hỏi ta phương nam ở đâu, rồi lặng lẽ dùng đôi mắt không còn ánh sáng ngóng nhìn.

Ta cũng không biết nam phương ở đâu, nhưng sợ nàng buồn, nên luôn chỉ vào một hướng cố định.

Hướng ấy không có trướng không có bò cừu, chỉ có đồng cỏ bát ngát.

Mỗi độ xuân về, hoa dại đủ sắc màu nở rộ…

Mẫu thân sẽ “nhìn” về phía ấy, kể ta nghe chuyện xưa.

Nàng bảo nàng có một huynh trưởng song sinh, là một trong những người yêu nàng nhất trên đời.

Ta nghĩ, mẫu thân chắc cũng như ta, rất hay mộng tưởng.

Mộng rằng người nhà đều thương yêu nàng.

Nhưng nếu thật là thương, khi nghe nàng bị nhốt như súc sinh, sao người huynh trưởng ấy có thể dửng dưng?

Mẫu thân chắc không biết, người yêu nàng nhất đời này là ta.

Dù ta là kẻ khiến nàng ghê tởm nhất.

Dù từng có nhiều đêm nàng muốn bóp chết ta trong im lặng.

Ta nhắm mắt, hình dung bóng dáng mẫu thân những khi tâm trạng tốt, khe khẽ hát ru ta.

Ta muốn trở về chuồng cừu…

Dù là để chết, cũng muốn chết bên nàng.

4

Ta ở trong doanh trại năm ngày, vết thương sau lưng không tổn hại nội tạng, đóng vảy rồi thì chỉ cần cẩn thận là không rách.

Quân y lão đầu chăm sóc ta rất chu đáo.

Ngày đầu, ông than ta vừa hôi vừa bẩn, áo quần lại không chống rét, bèn sửa chiếc áo bông tốt nhất của ông cho vừa người ta.

Trước khi mặc cho ta, ông đun một thùng nước nóng, cẩn thận kỳ cọ từ đầu tới chân.

Nước trong thành nước bùn.

Tóc ta kết thành từng mảng không thể gỡ, ông thở dài, đành cắt bớt đi.

Ta chưa bao giờ sạch sẽ đến thế, cũng chưa bao giờ thấy ấm áp như vậy.

Áo bông của ông sửa cho ta, thật sự rất ấm, rất ấm.

Ông bẻ đôi chiếc bánh bao trắng đầu bếp lén đưa, nhét cho ta một nửa, cười hỏi:

“Ngươi mấy tuổi? Tên là gì?”

“Tám tuổi, mẫu thân gọi ta là tạp chủng, mục dân gọi ta là cừu hai chân.”

Khuôn mặt ông lão đang nhai bánh bỗng khựng lại, nhìn ta từ đầu đến chân, hốc mắt đỏ bừng.

Một lát sau, ông xoa đầu ta:

“Ta còn tưởng ngươi mới năm tuổi thôi đấy!”

Rồi đưa nốt nửa cái bánh bao còn lại cho ta.

“Đói rồi phải không? Ăn nhiều chút…”

Nói rồi bưng mắt bước khỏi trướng.

Bánh bao trắng và cháo loãng là thứ ta chưa từng ăn, rau dưa đi kèm ta chỉ dám ăn rất ít.

Sợ ăn hết rồi, ông chỉ còn cháo trắng mà uống.

Đây là lần đầu ta ăn như người bình thường, ta rất cảm kích ông.

Nhưng trong doanh trại chỉ có ông là nhìn ta như người.

Những người khác thấy mắt ta màu lam đều nhíu mày, hận không thể dùng thương xuyên thẳng cổ họng ta.

Ta không muốn gây thêm rắc rối cho ông.