Chương 14 - Chung Máu Mà Tanh Lòng
"Cái gì?"
Mợ gầm lên một tiếng.
Đối tượng của anh cả là một người trong nhóm bạn của anh ấy, là một tác giả nghiệp dư, hiện đang học năm cuối đại học.
Mợ rất nghi ngờ: "Con sẽ không bị người ta lừa chứ, con ấy có muốn con mua lá trà không?"
Trước đây, trong thôn có một chàng trai tìm bạn qua mạng, bị cô gái yêu cầu mua hơn một trăm cân lá trà, tốn đến năm, sáu vạn. Cuối cùng họ chia tay.
Vì thế, người trong thôn đều biết không nên tìm bạn gái bán lá trà.
"Không có đâu, chúng con chỉ gặp nhau qua mạng, con còn có ảnh của cô ấy."
Anh ấy lấy từ trong túi ra một tấm ảnh thẻ.
Cô gái trong ảnh rất xinh xắn, có đôi má lúm đồng tiền khi cười, đôi mắt sáng long lanh.
Nhóm hàng xóm nhìn nhau tiếc nuối.
Họ cảm giác như mình vừa bỏ lỡ một cơ hội ngàn vàng.
Nhưng không lâu trước đó, họ còn khinh thường anh cả, cho rằng anh là người lười biếng, không có tương lai, chỉ suốt ngày ở nhà không kiếm tiền.
Sau này, tôi mới nhận ra một từ rất phù hợp với anh cả: Nhân tài ẩn giấu.
Anh ấy trông lạnh lùng, ít nói, nhưng thật ra anh không giỏi giao tiếp và không thích kết bạn.
Phần lớn thời gian anh ấy chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
Khi tôi vào đại học, tình cờ tôi phát hiện ra tài khoản phụ của anh cả.
Anh là một tác giả viết văn về cuộc sống nông thôn, có rất nhiều người hâm mộ.
Anh viết về những vị thần y ở quê, vẻ đẹp và tài năng ở nơi đó, không phải những câu chuyện trinh thám như tôi vẫn tưởng.
Các tác phẩm của anh rất được yêu thích, không có gì ngạc nhiên khi anh kiếm được nhiều tiền như vậy.
Bữa tiệc kết thúc, khi mẹ tôi rời đi còn giả vờ thâm tình: "Tam muội, con đừng hiểu lầm mẹ, mẹ vẫn muốn tốt cho con."
Cha tôi nghiến răng nghiến lợi: "Đồ vô ơn, hồi đó đáng lẽ ra phải đem mày dìm chết trong vại phân."
Tôi chỉ khẽ mỉm cười: "Đáng tiếc tôi vẫn sống, sống rất tốt, và sau này còn sẽ ngày càng tốt hơn. Hơn nữa, những điều tốt đó không liên quan gì đến các người."
Cha tôi suýt nữa tức chết.
Chị cả rất không đồng tình: "Ba mẹ cũng có lý do khó khăn, mày cũng phải hiểu cho họ."
Tôi hỏi chị ấy: "Bây giờ chính sách cho phép sinh ba con rồi sao?"
Chị ấy thở dài: "Cũng phải sinh con trai, nếu không tôi chẳng biết phải đối diện với anh rể và ba mẹ anh ấy thế nào."
Hai đứa cháu gái mặc áo cũ rách, nhìn tôi với ánh mắt ngại ngùng.
Đứa lớn giống tôi lúc trước không khác gì mấy.
Tôi hỏi chị cả: "Khi tôi bốn tuổi, chị đã dẫn tôi vào núi nhặt ve, sao lại bỏ tôi ở lại rồi một mình quay về, tại sao không quay lại tìm tôi?"
Chị cả khẽ nhếch miệng: "Có chuyện này à? Tôi không nhớ rõ."
Mọi người xung quanh nhìn nhau... (cạn lời)
Họ đã đem đến cho tôi những nỗi đau khó quên, những nỗi sợ hãi khắc sâu trong tim, nhưng khi hỏi, họ lại nói nhẹ nhàng: "Không nhớ rõ."
"Nhưng tôi nhớ rõ." Tôi nhẹ nhàng nói. "Nếu tôi ở lại nhà họ Trương, tôi có thể đã chết trong núi khi bốn tuổi, có thể đã chết vì sốt cao khi bảy tuổi, có thể đã chết trong trận mưa lớn khi mười tuổi..."
"Nhưng tôi không thể đứng đây, với tư cách là một sinh viên đại học, mà không có mối liên hệ gì với họ sao?"
"Chị cả, đừng lừa mình dối người, cuối cùng thì họ có yêu thương tôi, đứa con gái này, hay không, chị thật sự không biết sao?"