Chương 6 - Chứng Bệnh Thấy Chữ Lơ Lửng
Ta ngẩng đầu, khó tin.
Qua lớp màn mỏng.
Chăm chú nhìn bóng người cao lớn mơ hồ bên ngoài.
Bàn tay đang vươn về phía màn.
Cũng tựa hồ vì câu nói lỡ miệng vừa rồi của ta.
Mà khựng lại giữa không trung.
Thời gian.
Như ngưng đọng nơi khoảnh khắc ấy.
Những binh sĩ phía sau hắn.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Không dám thở mạnh.
Trong tẩm điện chỉ còn ánh nến chập chờn.
Cùng tiếng tim ta đập như trống trận.
Hắn trầm mặc.
Bàn tay ấy.
Chậm rãi thu lại.
Đặt ra sau lưng.
Cách một lớp màn.
Ta vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc như dao ấy.
Vẫn đang ghim chặt lên người ta.
Mang theo dò xét.
Còn có một tia… cảm xúc rất đỗi phức tạp.
“Ra ngoài.”
Cuối cùng hắn cũng cất tiếng.
Thanh âm khàn khàn trầm thấp.
Song mang theo uy lực không thể kháng cự.
“Canh giữ ngoài điện. Không có lệnh, bất kỳ ai cũng không được vào.”
“Tuân lệnh!”
Đám binh sĩ như được đại xá.
Nhanh chóng, lặng lẽ rút ra ngoài.
Còn thuận tay khép lại cánh cửa điện đã xiêu vẹo.
“Cạch” một tiếng vang nhẹ.
Trong phòng.
Chỉ còn lại chúng ta.
Cách nhau một lớp màn mỏng.
Ánh nến lay lắt.
Bóng hắn kéo dài.
Đổ lên vách tường.
Tựa như một ngọn núi trầm mặc.
Ta vẫn co ro nơi góc giường.
Ôm lấy Xuân Đào và A Phúc đang run rẩy.
Trong đầu loạn như tơ vò.
Hắn… đã biết?
Hắn nhận ra ta?
Hắn sẽ làm gì?
Giết người diệt khẩu?
Hay là…
“Ra đây.”
Hắn lại mở miệng.
Mệnh lệnh ngắn gọn.
Lạnh lẽo, uy quyền, chẳng khác gì đế vương lâu năm.
Toàn thân ta cứng đờ.
Tim thắt lại.
Xuân Đào run rẩy níu lấy tay ta.
Kinh hãi lắc đầu.
Ta hít sâu một hơi.
Đã đến bước này rồi.
Muốn tránh cũng chẳng tránh được.
Họa phúc khó phân.
Tránh không khỏi mệnh trời.
Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Xuân Đào.
Ra hiệu nàng buông ra.
Sau đó.
Dốc toàn lực.
Đè nén nỗi sợ hãi cuồn cuộn sắp trào khỏi cổ họng.
Chầm chậm.
Nhích tới bên mép giường.
Đưa tay run rẩy.
Vén lên lớp màn mỏng che chắn tầm nhìn.
Ánh nến tức khắc ùa vào.
Chói mắt đôi chút.
Ta theo bản năng hơi nheo mắt lại.
Rồi mới thấy rõ người đang đứng trước mặt.
Giáp đen phủ đầy vết cắt của đao kiếm và máu đã khô.
Trên mặt quả có máu và bụi bẩn.
Nhưng vẫn nhìn rõ được những đường nét rõ ràng.
Sống mũi cao thẳng.
Cằm vuông sắc lạnh.
Đặc biệt là đôi mắt ấy.
So với ký ức thuở thiếu thời, lại càng sâu thẳm.
Không còn vẻ hung dữ của năm xưa.
Chỉ còn lại hàn đàm không đáy.
Hiện tại.
Lạnh lẽo vô tình.
Cúi đầu nhìn ta.
Tựa như đang xét đoán một món đồ vật.
Ánh mắt ấy khiến cả da đầu ta cũng tê rần.
Tay chân lạnh toát.
Gần như là lăn khỏi giường.
Hai chân mềm nhũn, đứng không nổi.
“Phịch” một tiếng.
Quỳ rạp xuống nền đất lạnh lẽo.
Trán chạm sát đất.
“Th… th… tham… kiến… bệ… bệ hạ…”
Thanh âm run rẩy chẳng thành tiếng.
Đến xưng hô cũng loạn cả lên.
Hắn đứng im không nhúc nhích.
Cũng chẳng bảo ta đứng dậy.
Lặng lẽ.
Tựa khối đá lớn đè nặng trên người ta.
Ép đến mức ta không sao hô hấp nổi.
Chỉ nghe được tiếng tim mình đập dồn dập như trống giục.
Và mùi máu tươi nhàn nhạt thoảng từ thân hắn truyền sang.
“Ngẩng đầu lên.”
Thanh âm lạnh như băng từ đỉnh đầu truyền xuống.
Toàn thân ta chấn động.
Khó nhọc.
Từng chút một, chậm rãi ngẩng đầu.
Chạm phải đôi mắt sâu thẳm vô đáy kia.
Trong đó không có lấy một tia cảm xúc.
Chỉ là hàn lãnh thấu xương, lạnh lùng dò xét.
“Lời ngươi vừa nói,” hắn cất tiếng, từng chữ từng chữ rơi xuống đất như những viên băng lạnh buốt, “là có ý gì?”
Cổ họng ta khô khốc.
Tim như muốn phá lồng ngực mà nhảy ra.
Nói?
Hay không nói?
Nói rồi…