Chương 2 - Chúa quỷ phản diện đang mang thai đứa con của ta
6.
Bị Dung Kỳ ôm vào Ma Cung, ta không khỏi thán phục một tiếng: "Ma Giới này thật đúng là phú quý mê người a!"
Kết quả lại nhận được một câu của Dung Kỳ "Nhìn xem bộ dạng chưa từng nhìn qua việc đời của ngươi kìa”
Ta lập tức ngậm chiếc miệng rộng đang mở to ra của mình, tránh lại bị hắn nói chưa thấy qua việc đời.
Các đại môn phái tu tiên đều chủ trương thanh tu, đừng nói đến chỗ ở, chính là một bữa cơm cũng không đủ ba món.
Thậm chí khi tu luyện đến cảnh giới nhất định, đều không ăn thức ăn, mà chỉ uống gió Tây Bắc.
Cho nên ta bây giờ nhìn thấy Ma Cung tráng lệ, đương nhiên là bị mê hoặc.
Phải biết thêm là căn phòng ở nhà của ta, còn không lớn bằng cái chuồng heo vừa đi ngang qua.
Chẳng qua...Ma Giới tại sao lại có thể có loại chuồng heo này chứ?
Chờ đến khi tiến vào Ma Cung, Dung Kỳ trực tiếp đem ta ném ở trên giường, phía dưới cũng không biết là loại nệm gì, còn rất mềm.
Sau khi bị ném ở trên giường, ta dường như còn nảy lên hai lần.
Đương nhiên, cũng có thể là do da thịt trên người ta mềm mại. Chẳng qua cái này cũng không quan trọng.
Lúc bị Dung Kỳ ném ở trên giường, tư thế của ta cũng không phải là đặc biệt lịch sự.
Đưa tay sửa chiếc hỉ phục màu đen, sau khi điều chỉnh lại tư thế ngồi xuống, ta ngay ngắn ngồi tại giường nhìn hắn.
Hai chúng ta mắt lớn trừng mắt nhỏ, ta là đang nghĩ cách làm thế nào để sống sót.
Hắn dường như là đang suy nghĩ làm cách nào để giết ta?
"Phu, phu quân, trời đã không còn sớm, chi bằng, chúng ta nên nghỉ ngơi?"
Ta ra vẻ xấu hổ nhìn Dung Kỳ một chút.
Có thể sống lâu một ngày thì là một ngày, quan tâm đến phương pháp làm gì?
Lại nói. Gương mặt này của hắn, không lỗ! Nói cho cùng vẫn là ta chiếm tiện nghi.
"Người đâu!"
Ta muốn cùng ngươi đi ngủ, ngươi lại kêu người tới?
Đây là nước đi gì chứ?!
Dung Kỳ xoay người đưa lưng về phía ta, ta tự nhiên cũng không phát hiện vành tai hắn lúc này đang ửng đỏ.
7.
Vừa dứt lời, cánh cửa Ma Cung liền bị đẩy ra, từ bên ngoài đi tới hai sứ giả mặc áo bào đen.
"Ma Tôn có gì phân phó?"
Dung Kỳ không nói gì, cứ như vậy quay lưng đối với ta.
Tim ta đập nhanh bất thường, luôn cảm giác một giây sau ta liền có khả năng bị Dung Kỳ cho người đưa tiễn.
Thấy Dung Kỳ nửa ngày không nói gì, hai tên Ma sứ tiến đến chủ động mở miệng hỏi.
"Ma Tôn, người là muốn giống như trước đây, cũng đem phu nhân đưa ra ngoài ruộng?"
Ta ngồi ở kia, trong nháy mắt sống lưng ớn lạnh.
Đưa ra ngoài ruộng làm gì? Chẳng lẽ lại dùng ta bón phân?
Nghĩ đến cảnh này, thân thể ta so với đầu óc lại càng nhanh, trực tiếp một cái bước lên nhào vào trong ngực Dung Kỳ, cả người đều treo ở trên người hắn.
Căn bản là không nghĩ đến chuyện trong tẩm điện lúc này còn có những người khác.
Mặt mũi đáng giá mấy đồng tiền? Ta không cần mặt mũi, ta cần phải sống!
"Phu quân không được đâu! Ta từ nhỏ thân thể yếu ớt, ngoại trừ tẩm điện, ta sẽ không đi đâu cả, được không?"
Ta ôm lấy cổ Dung Kỳ, hướng về phía hắn chớp chớp đôi mắt to.
Hắn vẫn như cũ bất vi sở động, thậm chí vì để khống chế ta, còn trực tiếp đem ta vác ở trên vai như bao tải.
"Lui xuống đi."
Hai tên Ma sứ nhìn nhau, đều thấy điểm nghi hoặc trong mắt đối phương.
Chẳng qua vẫn là phải nghe theo Dung Kỳ, đáp lời “Vâng" sau đó liền thối lui ra khỏi tẩm điện.
Chờ đến sau khi tẩm điện chỉ còn lại hai người bọn ta, ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cái mạng nhỏ của mình tạm thời hẳn là được bảo toàn...rồi đi?
"Phu quân vẫn là trước tiên buông ta ra đi, cái tư thế này có chút không đứng đắn."
Vừa dứt lời, chỉ nghe Dung Kỳ cười nhạo một tiếng.
"Ngươi còn biết không đứng đắn? Vừa rồi lúc ngươi trèo ở trên người ta, ngược lại không thấy ngươi có nửa phần nhận ra.”
Mặc dù bên trong miệng buông ra lời châm chọc, nhưng hắn vẫn là đem ta thả ra, thậm chí tại lúc đầu ta choáng không đứng vững còn chủ động giúp đỡ ta một chút.
Hừ! Lão già vương bát đản này xem ra cũng không tệ lắm.
8.
Ta ngồi tại bên cạnh giường, không tự chủ liếc trộm Dung Kỳ cách đó không xa, nghĩ thầm đêm dài như vậy, cũng không thể nào sẽ ngồi một đêm chứ.
Nhưng con người của ta, hết lần này tới lần khác làm nhiều hành động kỳ quặc, nhất là khi xấu hổ, nhấc tay, liếc nhìn xung quanh, thậm chí còn vò đầu bứt tai,...
Con rùa già thấy ta cử động nhiều như vậy, không khỏi cau mày.
Toang rồi! Có phải là đang có ý niệm muốn giết ta?
Cái này không thể được.
Ta lúc này từng giây từng khắc ghi nhớ bảo toàn mạng sống mới là việc quan trọng.
Những việc khác đều là thứ yếu.
Nếu như đến thời khắc mấu chốt, bán chút nhan sắc cũng không phải là không thể...
Hắn nói: "Ngươi là trên người có rận?"
"Không, từ sau khi gặp được phu quân, nội tâm ta ngứa ngáy khó kiềm chế, thân thể cũng bắt đầu có phản ứng."
Biểu cảm của ta cực kỳ nghiêm túc, ý đồ muốn con rùa già tin tưởng lí do thoái thác của ta.
Chỉ nghe Dung Kỳ cười lạnh một tiếng.
"Là thao thao bất tuyệt hay là luyên thuyên không ngừng, vẫn là xin phu nhân cho một lời giải thích?"
Đoán chừng là do ta không ngừng gọi phu quân, hắn cũng phối hợp kêu một tiếng phu nhân.
Ta chỉ cảm thấy nhịp tim rơi mất nửa nhịp, lúc nam nhân này gọi hai chữ "phu nhân" có chút phạm quy, thật quá đáng.
"Việc giải thích cứ để ta từ từ suy nghĩ, ngươi trước hết gọi lại một tiếng phu nhân nghe xem?"
Vốn cho rằng tên nam nhân kia sẽ tức giận, hoặc sẽ dứt khoát không để ý tới ta.
Ai ngờ rằng hắn đột nhiên cười ra tiếng, làm ta trở tay không kịp...
"Ngươi cười cái gì?"
Ta nghe Dung Kỳ cười đến trong lòng hốt hoảng, tại sao lão già chết tiệt này lại không theo thói quen chứ?
"Lá gan không lớn, nhưng sắc dục táo bạo, điều này hẳn chính là bản chất của ngươi?"
Ta há hốc mồm, muốn giải thích, nhưng cuối cùng vẫn là một chữ cũng không nói được.
Không thể không nói, lão già chết tiệt này phân tích rất đúng…
Ta chính là kẻ tuy lá gan không lớn, nhưng ham muốn sắc dục như vậy.
Nhưng đối với thế giới bên ngoài ta chính là một tiểu cô nương sống nội tâm, hay lo lắng, nhút nhát và ít nói.
Chẳng qua trong lòng ta mặc dù thừa nhận đó đúng là sự tình của riêng ta, nhưng ta nhất định sẽ phủ nhận trước mặt Dung Kỳ.
"Xem phu quân nói kìa, phụ mẫu ta đều nói ta là một cô nương an tĩnh điềm đạm, nào có chuyện ham muốn sắc dục?"
Nam nhân hơn nửa ngày không nói chuyện.
Có thể là nhất thời vẫn chưa sắp xếp xong câu chữ.
"Vậy phụ mẫu ngươi, đoán chừng ít nhiều cũng có chút nhanh mắt, huống chi ngươi khi đó cưỡng ép ta làm ra loại sự tình này, ta lại không có nhìn ra vẻ an tĩnh điềm đạm trong ngươi."
Dung Kỳ nhìn ta như muốn biểu lộ “Đều mang thai hài tử rồi, sao còn dám nói mình an tĩnh điềm đạm".
Liên quan tới việc khiến hắn mang bầu, ta đích thực là một chút ấn tượng cũng không có.
Dù sao có loại chuyện tốt này, ta khẳng định sẽ ghi tạc trong đầu, hồi tưởng lặp đi lặp lại…
Nhìn thấy rượu hợp cẩn đặt ở bên cạnh, ta đứng dậy đem đến, lấy một chén trong đó đưa Dung Kỳ.
"Đêm nay giăng đèn kết hoa, chiêng trống vang trời, pháo nổ vang lên, tại ngày vui yên bình này, chúng ta tề tựu một đường, đại ca chén rượu này tiểu đệ cạn trước, người cứ tùy ý!"
Nam nhân ánh mắt có chút ảm đạm không rõ.
Chờ ta nâng cốc uống xong, hắn mới mở miệng.
"Ta để ngươi kết bái cùng ta rồi sao?"