Chương 2 - Chủ Nợ Của Thiên Kiếp
Phụ thân cũng mỉm cười: “Nội thương nàng chưa khỏi, cũng nên bổ.”
Miếng sườn qua lại giữa hai bát, cuối cùng rơi xuống bàn.
Đại ca lặng lẽ múc canh.
Một bát cho ta, một bát cho đại tỷ.
Mặc Trì bưng bát, ánh mắt đảo một vòng trên bàn, cuối cùng rơi về phía ta:
“Nhà các ngươi… thật náo nhiệt.”
“Ừ.” Ta đáp.
Mẫu thân lại gắp một đũa rau xanh lần này là gắp cho Mặc Trì.
“Tiểu Mặc à, ăn nhiều rau vào. Nhìn ngươi mặt mày trắng bệch, có phải trước đây không ăn uống tử tế không?”
Rau vừa rơi vào bát hắn thì đũa phụ thân cũng kịp tới, gắp rau từ bát Mặc Trì đi.
“Hắn tu ma,” phụ thân bỏ rau vào bát mình, “không ăn chay.”
Mẫu thân nheo mắt lại: “Chàng biết sao?”
“Ta đoán.”
Tiếng đũa va chạm trên bàn “keng” một cái, giòn tan.
Ta đặt bát xuống: “Ta ăn xong rồi.”
Tất cả âm thanh lập tức im bặt.
Mẫu thân đặt mạnh đũa xuống bàn, đứng dậy thu bát đũa.
Mặc Trì nhìn ta, trong mắt mang theo ý cười.
Đêm ấy, ta vào phòng củi kiểm tra sổ sách, thì nghe phía Tây sương có động tĩnh.
Ta lặng lẽ đẩy hé cửa, thấy mẫu thân đang đứng trước phòng Mặc Trì, trên tay bưng một khay điểm tâm.
“Tiểu Mặc à, ngủ chưa? Ta làm ít bánh hoa quế—”
“Két” một tiếng, cửa phía Đông sương đối diện mở ra.
Phụ thân ôm kiếm, tựa vào khung cửa, ánh trăng chiếu lên gương mặt trắng bệch của ông.
“Nửa đêm rồi,” ông nói, “mang bánh làm gì.”
“Hài tử đói mà.”
“Tu ma không ăn bánh hoa quế.”
“Chàng biết à?”
“Ta chính là biết.”
Cửa phòng Mặc Trì hé ra một khe, lộ nửa khuôn mặt: “Cái đó… ta không đói.”
“Nghe thấy chưa?” Phụ thân nói.
Mẫu thân giậm chân một cái, xoay người bưng khay quay đi.
Lúc đi ngang qua phụ thân, cổ tay khẽ lật, đĩa bánh liền hất vào mặt ông.
Phụ thân hất kiếm vỏ lên, toàn bộ bánh bị đánh bay trở lại khay, không rơi một giọt dầu.
“Phí của.” Ông nói.
Cửa đóng lại.
Ta khép lại khe cửa phòng củi, tiếp tục tính nợ.
Tiếng bàn tính vang đến lần thứ chín mươi bảy, cửa sổ bị gõ nhẹ.
Mặc Trì ngồi xổm trên bậu cửa, tay cầm một miếng bánh hoa quế.
“Mẫu thân ngươi ép ta cầm.” Hắn nói, “Ăn không?”
Ta lắc đầu.
Hắn nhảy vào, ngồi trên đống củi đối diện, nhấm nháp từng miếng bánh nhỏ.
“Họ,” Mặc Trì hạ thấp giọng, “cũng nợ ngươi à?”
“Không nợ.”
“Vậy sao…”
“Nhà trống, thì cũng là trống thôi.”
Mặc Trì cắn bánh hoa quế, nhìn ta: “Ý ngươi là gì?”
Ta thu bàn tính lại.
3
Bốn năm trước, khe núi Lạc Hà.
Ta nhặt được mẫu thân khi bà đang nằm trong đống đá vụn, giữa ngực có một lỗ thủng xuyên qua máu nhuộm đỏ cả dòng suối.
Ta kéo bà về nhà, đổ cho bà ba bình Hồi Xuân Đan, sau đó xuống trấn mời đại phu.
Đại phu nói không cứu được, kiếm khí tổn thương tâm mạch, trừ phi có tu sĩ Hóa Thần kỳ mỗi ngày dùng chân nguyên dưỡng trị.
Ta không có chân nguyên, chỉ có linh thạch.
Ta mua một cái lò thuốc, theo y thư mà sắc.
Bà hôn mê suốt bảy ngày.
Sáng ngày thứ tám, bà mở mắt, nhìn thấy ta, câu đầu tiên là:
“Tiểu cô nương, có gương không?”
Ta đưa cho bà cái gương đồng.
Bà soi soi, thở dài: “Mặt không hỏng, tạm ổn.”
Sau đó bà nhìn quanh một vòng: “Đây là nhà ngươi?”
“Ừm.”
“Chỉ có một mình?”
“Giờ thì có thêm người rồi.”
Bà bật cười, cười ra cả máu: “Ta là Nhan Như Ngọc. Người của Hợp Hoan Tông, từng nghe qua chưa?”
“Chưa từng.”
“Là yêu nữ ma đạo, loại ai thấy cũng muốn giết.”
“Ồ.” Ta đưa thuốc qua “Uống thuốc đi.”
Bà nhìn ta rất lâu, rồi nhận lấy bát thuốc.
Sau này vết thương lành, bà giúp ta nấu cơm.
Ngày đầu, xào cháy cả món ăn;
Ngày thứ hai, đốt thủng nồi;
Ngày thứ ba, bưng ra một đĩa rau xanh miễn cưỡng có thể ăn, rồi nói: “Ta làm mẹ ngươi nhé.”
Ta nói ta đã có mẹ.
“Cái người đã đưa ngươi đi chịu chết đó à?” Bà cười lạnh. “Không tính. Loại như ta, mới gọi là mẹ.”
Ta không phản đối. Dù sao phòng trống cũng nhiều.
Ba ngày sau, vẫn tại khe núi đó, phía hạ lưu.
Ta nhặt được phụ thân.
Ông ngâm mình trong nước, tay vẫn nắm kiếm.
Mắt mở to, nhưng đồng tử tán loạn, không còn ánh sáng.
Ta kéo ông lên bờ, cõng về nhà, đặt nằm song song bên mẫu thân.
Mẫu thân nhìn thấy ông, bát thuốc trong tay “choang” một tiếng vỡ tan.
“Tạ Vô Vọng.” Giọng bà lạnh như băng. “Ngươi cũng có ngày hôm nay.”
Thì ra họ quen nhau.
Không chỉ quen, mà là tử thù.
Mẫu thân nói họ giao đấu trăm năm, hắn giết ba đồ đệ của bà, bà đốt hai động phủ của hắn.
“Giờ ta có thể giết ngươi rồi.” Mẫu thân nói, tay bóp lấy cổ ông.
Tạ Vô Vọng không phản kháng: “Tùy ngươi.”
Ta bưng thuốc vào, thấy cảnh đó.
“Muốn giết thì ra ngoài giết,” ta nói, “máu dính trong nhà khó rửa.”
Mẫu thân buông tay, cười lạnh: “Coi như ngươi may.”
Tạ Vô Vọng tịnh dưỡng rất yên lặng.
Dù mắt không thấy, nhưng ông vẫn tránh được tất cả lối đi mẫu thân thường qua.
Ngày thứ bảy, ông lần mò sửa cái dao chặt củi bị ta bổ gãy.
“Ta làm cha ngươi.” Ông nói.
Ta nghĩ một lát, gật đầu.
Dù sao phòng trống cũng nhiều.
Đại ca là người ta nhặt được vào đầu xuân năm ngoái.
Hắn nằm ven đường, sau lưng có một vết đao kéo dài từ vai đến thắt lưng.
Ta sờ thấy cột sống hắn gồ ghề, sau mới biết là dấu vết bị rút kiếm cốt.
Ta đưa hắn lên xe gỗ, kéo về nhà.
Mẫu thân và phụ thân cùng nhíu mày.
“Kiếm tu.” Phụ thân nói.
“Bị rút kiếm cốt rồi.” Mẫu thân nói.
Hắn hôn mê năm ngày.
Đêm ngày thứ sáu, hắn mở mắt, phản ứng đầu tiên là sờ bên người—kiếm không thấy.
“Tìm cái này à?” Phụ thân đứng ngoài cửa, tay cầm một thanh kiếm.
Đại ca gượng người dậy: “Trả ta.”
Phụ thân ném kiếm qua.
Đại ca đón lấy, rút ba tấc, lại tra vào.
“Ngươi là Tạ Vô Vọng.” Hắn nói.
“Ngươi là Thẩm Tri Thu của Linh Tiêu Kiếm Tông.” Phụ thân đáp.
“Trăm năm trước, luận kiếm đại hội, ta bại ngươi nửa chiêu.”
“Nhớ rõ.”
Đại ca cúi đầu nhìn kiếm thật lâu, nói: “Ta bị sư đệ rút kiếm cốt.”
“Biết.”
“Ta muốn giết hắn.”