Chương 4 - Chu Nhan Từ Cựu

18.

Ta đột ngột tỉnh dậy, xung quanh là một màn đen tối, trong bóng tối có bóng người thấp thoáng:

"Tỉnh rồi?"

Nhị Bính đốt đèn lên.

Xích Hoa nghiêng người tựa trên ghế dựa, nhìn chằm chằm vào ta:

"Thái hậu nương nương mơ thấy ác mộng à?"

"Sao ngươi lại ở đây?"

Hắn đã vào đây bằng cách nào?

"Không có gì mà ta làm không được, tất nhiên là ta có cách của mình rồi."

Ta nhìn hắn chằm chằm.

Hắn thở dài nói: "Nhị Bính lo cho ngươi đến mức không ngủ được cho nên ta bò lỗ chó vào đây."

Không hổ là ngươi.

Hắn rót cho ta một chén trà, chúng ta ngồi đối diện nhau ở bàn trà, không nói gì, ai cũng có ý đồ riêng.

"Xích Hoa, rốt cuộc thì ngươi và Thẩm Ngự Chu định làm gì?"

"Hoàng thượng muốn làm gì à? Chuyện đó sao một kẻ hạ nhân như ta có thể quản được?"

"Ngươi biết Thẩm Ngự Chu muốn làm gì."

"Thái hậu nương nương muốn biết gì?"

"Toàn bộ."

Ta nhỏ giọng, vẫn khó nén được kích động, tay nắm chặt chén trà.

Ta muốn biết tất cả mọi chuyện.

Vì sao lại không chôn ta?

Vì sao ta lại hồi sinh vào đêm trăng tròn?

Lời dặn của quốc sư?

Người đàn ông trong mộng, Duẫn Hòa Thảo trong thuốc an thần, Hoán tần giống y hệt ta,... Ta đều muốn biết những chuyện này.

19.

"Thái hậu nương nương muốn biết nhiều vậy?"

"Ta chỉ muốn..."

Đợi chút.

Vừa nãy ta đâu có nói ra tiếng?

"Sao ngươi biết ta đang nghĩ gì?"

"Thái hậu nương nương đoán đúng rồi, ta có thể hiểu ý người khác là vì ta có thể nghe được tiếng lòng của người khác."

Trong lúc ta còn kinh ngạc thì hắn tiếp tục nói:

"Nương nương đừng sợ. Ta biết ngươi không phải là người ở đây. Đối thoại giữa ngươi và thứ gọi là hệ thống kia ta đều nghe được. Biết Thẩm Ngự Chu kế vị làm Hoàng đế xong thì ngươi sẽ chết. Không đúng, theo cách nói của các ngươi là chết để rời đi."

Ta không hé răng.

Hắn biết mình nói đúng rồi.

"Ta không biết rốt cục các ngươi là ai, cũng không hiểu mục đích của các ngươi, đại khái là phải để cho Thẩm Ngự Chu làm một hoàng đế tốt. Sau khi ngươi chết, hắn đau lòng đến không muốn sống, cho nên ta cho người tản ra lời đồn Hoàng thượng sa vào sắc đẹp, mặc kệ triều chính. Nếu như hắn không phải là Hoàng đế tốt thì ngươi sẽ lại quay về."

"Thì ra tất cả những chuyện này đều là kế hoạch của ngươi. Tại sao? Vì ngươi muốn trung thành với Thẩm Ngự Chu à?"

"Bởi vì Nhị Bính. Như ngươi thấy đấy, tình cảm mà Thẩm Ngự Chu dành cho ngươi nhiều hơn ngươi tưởng, sau khi ngươi chết, hắn muốn giết hết tất cả người ở cung Vĩnh Lạc để chôn cùng ngươi. Ta làm như vậy chỉ vì Nhị Bính mà thôi. Huống hồ..."

"Huống hồ cái gì?"

"Sau khi ngươi chết, Nhị Bính cũng rất buồn. Ta không đành lòng. Ta không nghe được tiếng lòng của Nhị Bính, nhưng ta biết nàng ấy khóc rất đau lòng."

20.

"Còn Hoán tần thì sao?"

"Cô ta sẽ chết thay ngươi."

"Có ý gì?"

"Hoàng thượng loạn luân với Thái hậu là điều cấm kỵ. Cô ta chết thay ngươi, còn ngươi có thấy dùng thân phận của Hoán tần để ở bên hắn. Còn về Duẫn Hòa Thảo trong thuốc thì ta cũng không biết. Có lẽ hắn nghĩ ngươi mất trí nhớ rồi thì sẽ cam tâm tình nguyện ở bên hắn."

"Hắn điên rồi."

"Lúc 10 tuổi, hắn đã có thể thần không biết, quỷ không hay mà giết chết tên công tử bột đã trêu ghẹo ngươi. Ngươi không cảm thấy, hắn làm như vậy không hợp lý hay sao?"

Xích Hoa chỉ vào chén thuốc đã lạnh trên bàn, cười mỉa nói:

"Hắn yêu ngươi. Vì thế cho nên hắn bằng lòng trả giá tất cả mọi thứ vì ngươi."

"Ta là mẫu hậu của hắn."

"Thái hậu chết rồi, ngươi cũng không phải nữa."

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta, từ chữ từng câu nói:

"Tả Tự Hiểu, Thái hậu đã chết."

21.

Ta nổi cả gai ốc, run tay, không nói được một câu.

Vừa hoảng sợ cũng vừa bất lực.

"Thật ra ta rất hiểu cho Thẩm Ngự Chu. Khi xưa, lúc Nhị Bính bị cha mẹ nàng bán cho đứa con trai ngốc của trưởng thôn làm con dâu nuôi từ bé, ta chỉ là một thư sinh không tên tuổi, không có tiền, không có địa vị. Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn nàng nhảy vào hố lửa, cho nên ta đã giết cả nhà trưởng thôn."

"Sau đó, bọn họ lại muốn bán Nhị Bính vào thanh lâu, cũng may mà gặp được ngươi cho nên Nhị Bính không sao cả. Nhưng loại cảm giác yêu mà không bảo vệ được này quá thống khổ."

"Cho nên ngươi muốn giúp Thẩm Ngự Chu?"

"Ta chỉ là đang giúp chính mình! Điều ta muốn là ở cùng người mình yêu, bảo vệ được nàng."

Nói hết mấy chuyện này cho ta cũng là do không đành lòng nhìn Nhị Bính buồn vì lo lắng cho ta.

"Cũng không hẳn là thế, ngươi và Nhị Bính thật lòng yêu thương nhau, nhưng ta tuyệt đối không có suy nghĩ khác với Thẩm Ngự Chu."

Ta chỉ muốn đi đến kết truyện, lấy được tiền rồi về nhà mà thôi.

Có lẽ ta đã từng thích Thẩm Ngự Chu nhưng ta biết rõ thâm cung là chốn ăn thịt người, gần vua như gần cọp. Tình yêu của Thẩm Ngự Chu sẽ cho ta sống tốt nhưng cũng dễ dàng giết chết ta. Giống như hôm nay vậy, ta chọc giận hắn cho nên hắn tước đi tự do của ta, ta tuyệt đối không muốn sống ở chốn thâm cung này.

"Thẩm Ngự Chu nói ngươi bạc tình, quả không sai."

Thấy ta không thèm phản ứng nữa thì Xích Hoa đứng dậy:

"Trời sáng rồi, Thẩm Ngự Chu sẽ sớm đến đây thôi. Ta xin phép cáo lui trước, sau này ngươi muốn đi như thế nào thì phải suy nghĩ cho thật kỹ."

"Xích Hoa!"

Ta túm lấy ống tay áo của hắn: "Ngươi phải giúp ta."

22.

Cả hậu cung đều biết Hoàng thượng có tranh chấp với Thái hậu.

Thái hậu bị cấm túc ở cung Vĩnh Lạc, nhưng ngày hôm sau lệnh cấm túc đã được gỡ bỏ, quan hệ giữa Hoàng thượng và Thái hậu khôi phục như lúc ban đầu.

Mẹ hiền con hiếu.

Tất cả là do ta đã tỏ thái độ tốt với Thẩm Ngự Chu, lúc hắn đến cung Vĩnh Lạc, ta đang xoay lưng về phía hắn, khóc rất đau lòng.

Nhị Bính liếc thấy Thẩm Ngự Chu vào đến thì mau chóng khuyên ta:

"Thái hậu nương nương đừng quá đau lòng, cho dù có ra sao cũng phải ăn cơm, chúng ta rồi sẽ có cách thôi mà."

"Có cách nào chứ? Ban đầu ta bị ép gả cho cha của hắn, em cũng đâu phải không biết ta khó chịu đến chừng nào."

Móng tay ta bấm mạnh vào thịt, đau đến mức khóc to hơn.

"Thái hậu nương nương, chuyện này..."

"Ta thành mẫu hậu của người ta yêu, em nói xem ta phải làm sao bây giờ? Hiện tại hắn là Hoàng đế, ta là Thái hậu. Mỗi lần hắn gọi ta là mẫu hậu thì lòng ta đều đau như cắt."

Ta chỉ vào trước ngực, nhắm mắt lại, mấy dòng lệ tuôn ra như suối.

"Ông trời ơi, rốt cuộc là ta đã làm sai chuyện gì, ta chỉ muốn ra cung để rời xa chốn đau lòng này thôi mà? Lẽ nào ngài nhất định phải để ta nhìn hậu cung 3000 giai lệ của hắn, nhìn hắn yêu đương với người khác thì mới cam tâm sao?"

"Trẫm không biết."

Rốt cục thì Thẩm Ngự Chu cũng lên tiếng.

Nhị Bính và ta như lâm đại địch, ta vội vàng lau nước mắt:

"Hoàng thượng tới khi nào?"

Vừa nói vừa ra hiệu cho Nhị Bính cất bức tranh trên bàn đi.

Động tác của Nhị Bính đương nhiên sẽ chậm hơn so với Thẩm Ngự Chu rồi.

Hắn cầm bức tranh lên.

Đó là cảnh lúc hắn đọc sách trong trời tuyết.

Bóng lưng, gò má, từng đặc điểm đều được vẽ rất chi tiết.

Nhị Bính như hạ quyết tâm mà quỳ xuống cái bộp:

"Hoàng, hoàng thượng thứ tội. Những thứ này đều là của nô tỳ, không liên quan gì đến Thái hậu cả. Nô tỳ tội đáng muôn chết, không nên..."

Nhị Bính không dám ngẩng đầu lên.

"Ngươi nói tranh này là của ngươi à? Vậy ngươi nói xem, hoa được vẽ trong này là hoa gì?"

"Nô tỳ, nô tỳ..."

Nhị Bính không trả lời được.

Trái lại Thẩm Ngự Thuyền cũng không tức giận, chỉ cười, giọng nói cũng dịu dàng hơn:

"Được rồi, trẫm biết rồi. Ngươi lui xuống trước đi."

Lúc gần đi, Nhị Bính còn hướng ánh mắt lo lắng nhìn ta.

Hành động này của Nhị Bính quá tuyệt.