Chương 2 - Chu Nhan Từ Cựu
5.
Đêm khuya, ta nằm trên giường của mình, cảm thấy hoàn cảnh bây giờ cũng chưa hẳn là xấu.
Lão Hoàng đế gắng gượng nằm 8 năm, trước khi chết còn xa hoa lãng phí một lần, phong người xinh đẹp như ta đây làm Hoàng hậu, vì thế cho nên người mới 23 như ta đã thành Thái hậu.
Không có con nít làm phiền, lại còn có ông già bảo đảm.
A phi, không phải, là vinh hoa phú quý.
Hơn nữa thái độ nhận sai của Thẩm Ngự Chu làm ta rất hài lòng, xem ra chỉ cần 1, 2 tháng là có thể sửa chữa nội dung truyện rồi, đến lúc đó ta có thể về nhà.
Có lẽ là nghĩ đến quá mức tốt đẹp, tốt đến mức làm cho đầu óc của ta có hơi thiếu oxi.
Trong không khí tràn ngập mùi hương làm say lòng người.
Tầm mắt từ từ mơ hồ.
Ta mơ một giấc mơ rất dài.
Mộng xuân.
Ta không nhìn rõ người đàn ông trong mơ, chỉ thấy hắn mặc một bộ đồ đen, bò lên giường của ta, chiếm lấy môi ta, cởi từng lớp áo bào của ta ra, sau đó lại run run cởi đồ của chính mình.
Ta hùa theo ôm lấy cổ hắn.
Hắn như bị nhen lửa.
Một tay bóp eo của ta, vừa gặm vừa cắn ta.
"Nàng dám không nói tiếng nào mà bỏ đi nữa xem?"
Ta bị cắn đau đến mức hờn dỗi nhưng hắn không hề giảm lực, càng làm tới.
Hắn chồm lên nhìn ta, đôi mắt xinh đẹp nhiễm sương mù.
Ta không rõ vì sao.
Đột nhiên hắn nằm sấp xuống, nháy mắt sự đau đớn lan tỏa toàn thân ta.
Như là bị sóng lớn đánh vào biển rộng, mưa to gió lớn trút xuống.
Ta đau muốn chết, móng tay cào mạnh vào lưng hắn tạo thành từ vệt đỏ.
Móa!
Sao mơ mà đau như thật vậy?
Hắn dỗ dành lừa ta nói:
"Ngoan, chút nữa là hết đau rồi."
Giọng nói này quen quá, nhưng ta lại không nhớ ra.
Ta tin ngươi mới là lạ, chỉ mình ngươi thấy thoải mái thôi.
Ta bị ép hùa theo tất cả các động tác của hắn, mãi cho đến khi kiệt sức.
Hắn ôm ta, hình như tâm trạng rất tốt, hôn trán ta nói: "Ngủ đi."
Lúc mơ mơ màng màng ta lại cảm thấy hắn xoa đầu ta.
"Quốc sư nói nàng sẽ trở về vào đêm trăng tròn, quả nhiên là hắn không lừa trẫm."
Ý gì vậy?
6.
Lúc ta tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau rồi.
Ta ê ẩm khắp người, cảm giác như cả đêm qua ta đã leo núi vậy.
Nhớ đến giấc mơ tối qua, ta đỏ bừng cả mặt.
Nữ tỳ vội vàng chạy tới:
"Nương nương, người dậy rồi ạ?"
"Nhị Bính?"
"Nương nương, là ta."
Người trước mắt mặc một bộ đồ trắng gọn gàng, nước mắt giàn giụa.
Đối mặt được 1 giây liền nhào về phía ta, ôm lấy ta rồi khóc to:
"Hu hu hu, ta cứ nghĩ rằng sẽ không được gặp lại người nữa rồi. Sao nương nương nhẫn tâm bỏ ta lại một mình vậy?" Nức nở lên án, cũng thay đổi sắc mặt.
Nhị Bính là nữ tỳ thân cận của ta, trước khi nhập cung đã là.
Cha em ấy muốn bán ẻm vào thanh lâu, ta đi ngang qua cứu được ẻm rồi đặt tên cho ẻm, để Nhị Bính thành nữ tỳ của ta.
Nhị Bính lớn lên cùng ta. Lúc đó mới vừa xuyên qua, không quen một ai cả, chỉ có Nhị Bính luôn ở bên ta, ta xem em ấy như em ruột, chăm sóc cho em ấy.
Nghĩ cũng biết, ta đột nhiên qua đời thì em ấy sẽ đau lòng biết bao.
7.
Sau khi tỉnh lại, Nhị Bính nói cho ta biết bây giờ người trong cung từ trên xuống dưới đều đang chúc mừng Thái hậu chết đi sống lại.
Quốc sư nói ta phúc lớn mạng lớn, là người mang điềm lành, sẽ mang đến vận may cho đất nước, nhất định phải cung dưỡng.
Ta thành vật biểu tượng rồi.
Nghe Nhị Bính nói, sau khi ta chết, Thẩm Ngự Chu đã cực kỳ tức giận, suýt chút nữa đã đập phá cung Vĩnh Lạc.
Ôm thi thể của ta không cho ai đến gần, sau đó quốc sư xuất hiện ngăn trò hề này lại, cũng chính hắn để quan tài ở Thiên Điện 7 ngày, đợi đến 15 sẽ sắp xếp hạ táng.
Cũng may là chưa chôn chớ không thì ta phải đào từ dưới mộ lên rồi.
Công nhận quốc sư lợi hại ghê, đương nhiên, câu nói này có chứa sự đánh giá chủ quan của Nhị Bính.
Quốc sư Xích Hoa là trúc mã của Nhị Bính khi còn ở nhà, đôi bên tình đầu ý hợp, là một đôi trời đất tạo nên.
Nhờ phước của Nhị Bính mà ta cũng có mấy phần thân thiết với Xích Hoa.
Tuy hắn còn trẻ nhưng biết nhiều, trên thông thiên văn dưới rành địa lý. Có thể ra ruộng trồng trọt, cũng có thể cầu mưa chiêu hồn.
Trong triều, hắn có thể ung dung hóa giải những vấn đề khó mà mấy lão hồ ly kia quăng ra, khiến người ta khâm phục.
Có thể nói đây chính là trợ thủ đắc lực của Thẩm Ngự Chu.
8.
Nghe Nhị Bính nói, Xích Hoa từng bị sét đánh trúng, sau khi tỉnh lại đã thành như bây giờ, không gì là không làm được.
Người nghèo dựa vào biến dị, Trương Vĩ dựa vào dị ứng.
Mà Xích Hoa lại dựa vào sét đánh.
Ta nghi Xích Hoa cũng là người xuyên sách, có lần bọn ta cùng ngắm trăng ăn cơm, trong bữa tiệc cực kỳ yên lặng, Xích Hoa đột nhiên hỏi ta một câu:
"Hệ thống là gì?"
Sao hắn lại biết hai chữ hệ thống?
Ta lập tức đề cao cảnh giác, hỏi dò: "Phú cường dân chủ văn minh hài hòa?"
Không phản ứng.
"Hello, my name is hanmeimei?"
"Kounichiwa..."
"abcxyz....?"
Xích Hoa bất đắc dĩ nói: "Ta thật sự không biết ngươi đang nói gì."
Không giống diễn.
Xem ra không phải là xuyên sách rồi.
Ta bịa hai câu, hệ thống là một cái thùng ở nhà ta, khá nhỏ, cho nên mới gọi nó là tế dũng*.
(* nữ 9 chơi đồng âm, hệ thống: 系统 xìtǒng, tế dũng: 细桶 xìtǒng)
Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu, không biết hắn có tin hay không nữa.
9.
Sau khi chết đi sống lại, ta đã gặp Xích Hoa.
Hắn mang một con gà quay Lô Ký đến, đây là thứ Nhị Bính thích ăn.
Một hộp bánh hoa quế Tô Ký, Nhị Bính vẫn luôn nhắc tới.
Một bình rượu do hắn ủ, Nhị Bính la hét muốn uống.
Một cây trâm cài tóc bằng gỗ đào, Nhị Bính thích.
Một viên Dạ Minh Châu*, Nhị Bính sợ tối.
(* theo truyền thuyết, ở cổ đại, trân châu có thể phát ra ánh sáng vào ban đêm)
Một cuộn gấm Tứ Xuyên, vừa đủ làm quần áo mùa đông cho Nhị Bính.
Một hộp trang sức Phỉ Thúy, trên đầu Nhị Bính cài quá ít.
Vậy đấy, hắn lấy danh nghĩa đến thăm ta.
Ta tên Nhị Bính à?
Thôi đi.
Xích Hoa thả đồ xuống, đi một vòng quanh ta, trong ánh mắt khó tin hỏi: "Vậy mà quay về thật?"
"Ngạc nhiên à? Không phải ngươi nói với Thẩm Ngự Chu rằng ta sẽ trở về vào đêm trăng tròn à?"
"Sao ngươi biết?"
"Đương nhiên là Thẩm..."
Không đúng.
Người nói rằng quốc sư nói ta sẽ trở về là người đàn ông trong mơ mà?
Đó cũng là câu chuyện trong mơ.
Đó không phải là Thẩm Ngự Chu.
10.
Ta đột nhiên ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt phượng của Xích Hoa.
"Các ngươi có chuyện gì gạt ta phải không?"
Xích Hoa cười không nói: "Không có."
Nhất định là có.
Ta chưa kịp hỏi tiếp thì hắn đã chuyển chủ đề:
"Thái hậu có gặp mỹ nhân mà Hoàng thượng mê mẩn kia chưa?"
"Chưa."
Theo lý thì phải gặp được rồi, nhưng ta mới sống lại, sức khỏe rất yếu, vẫn luôn nghỉ ngơi điều dưỡng, miễn hết thỉnh an.
Thậm chí Thậm Ngự Chu còn không cho ta ra ngoài một bước, hắn bảo Thái y kê thuốc an thần vừa đắng vừa khó uống cho ta, không bằng tự ta kê đơn nữa.
Huống chi...
"Huống chi còn cho Duẫn Hòa Thảo có độc, làm cho tinh thần người uống rối loạn, không nhận rõ mơ hay thực, nếu uống nhiều còn gây mất trí nhớ. Theo lý thì không nên làm thuốc."
"Sao ngươi biết ta đang nghĩ gì?"
Thuốc Thẩm Ngự Chu cho ta uống đúng thật là có chút mùi của Duẫn Hòa Thảo, nhưng hắn lại thề thốt phủ nhận.
Đơn thuốc của Thái y đưa ra cũng không có gì khác thường.
"Ta là quốc sư, thông hiểu chuyện thiên hạ. Tất nhiên cũng bao gồm cả tâm sự của Thái hậu ngài rồi."
Nhìn ta dễ lừa lắm à?
Trước khi Xích Hoa rời đi đã nói một câu ẩn ý với ta:
"Thái hậu nương nương nên sớm gặp mỹ nhân kia đi."
Cố làm ra vẻ bí ẩn.
Đêm khuya, ta nằm trên giường của mình, cảm thấy hoàn cảnh bây giờ cũng chưa hẳn là xấu.
Lão Hoàng đế gắng gượng nằm 8 năm, trước khi chết còn xa hoa lãng phí một lần, phong người xinh đẹp như ta đây làm Hoàng hậu, vì thế cho nên người mới 23 như ta đã thành Thái hậu.
Không có con nít làm phiền, lại còn có ông già bảo đảm.
A phi, không phải, là vinh hoa phú quý.
Hơn nữa thái độ nhận sai của Thẩm Ngự Chu làm ta rất hài lòng, xem ra chỉ cần 1, 2 tháng là có thể sửa chữa nội dung truyện rồi, đến lúc đó ta có thể về nhà.
Có lẽ là nghĩ đến quá mức tốt đẹp, tốt đến mức làm cho đầu óc của ta có hơi thiếu oxi.
Trong không khí tràn ngập mùi hương làm say lòng người.
Tầm mắt từ từ mơ hồ.
Ta mơ một giấc mơ rất dài.
Mộng xuân.
Ta không nhìn rõ người đàn ông trong mơ, chỉ thấy hắn mặc một bộ đồ đen, bò lên giường của ta, chiếm lấy môi ta, cởi từng lớp áo bào của ta ra, sau đó lại run run cởi đồ của chính mình.
Ta hùa theo ôm lấy cổ hắn.
Hắn như bị nhen lửa.
Một tay bóp eo của ta, vừa gặm vừa cắn ta.
"Nàng dám không nói tiếng nào mà bỏ đi nữa xem?"
Ta bị cắn đau đến mức hờn dỗi nhưng hắn không hề giảm lực, càng làm tới.
Hắn chồm lên nhìn ta, đôi mắt xinh đẹp nhiễm sương mù.
Ta không rõ vì sao.
Đột nhiên hắn nằm sấp xuống, nháy mắt sự đau đớn lan tỏa toàn thân ta.
Như là bị sóng lớn đánh vào biển rộng, mưa to gió lớn trút xuống.
Ta đau muốn chết, móng tay cào mạnh vào lưng hắn tạo thành từ vệt đỏ.
Móa!
Sao mơ mà đau như thật vậy?
Hắn dỗ dành lừa ta nói:
"Ngoan, chút nữa là hết đau rồi."
Giọng nói này quen quá, nhưng ta lại không nhớ ra.
Ta tin ngươi mới là lạ, chỉ mình ngươi thấy thoải mái thôi.
Ta bị ép hùa theo tất cả các động tác của hắn, mãi cho đến khi kiệt sức.
Hắn ôm ta, hình như tâm trạng rất tốt, hôn trán ta nói: "Ngủ đi."
Lúc mơ mơ màng màng ta lại cảm thấy hắn xoa đầu ta.
"Quốc sư nói nàng sẽ trở về vào đêm trăng tròn, quả nhiên là hắn không lừa trẫm."
Ý gì vậy?
6.
Lúc ta tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau rồi.
Ta ê ẩm khắp người, cảm giác như cả đêm qua ta đã leo núi vậy.
Nhớ đến giấc mơ tối qua, ta đỏ bừng cả mặt.
Nữ tỳ vội vàng chạy tới:
"Nương nương, người dậy rồi ạ?"
"Nhị Bính?"
"Nương nương, là ta."
Người trước mắt mặc một bộ đồ trắng gọn gàng, nước mắt giàn giụa.
Đối mặt được 1 giây liền nhào về phía ta, ôm lấy ta rồi khóc to:
"Hu hu hu, ta cứ nghĩ rằng sẽ không được gặp lại người nữa rồi. Sao nương nương nhẫn tâm bỏ ta lại một mình vậy?" Nức nở lên án, cũng thay đổi sắc mặt.
Nhị Bính là nữ tỳ thân cận của ta, trước khi nhập cung đã là.
Cha em ấy muốn bán ẻm vào thanh lâu, ta đi ngang qua cứu được ẻm rồi đặt tên cho ẻm, để Nhị Bính thành nữ tỳ của ta.
Nhị Bính lớn lên cùng ta. Lúc đó mới vừa xuyên qua, không quen một ai cả, chỉ có Nhị Bính luôn ở bên ta, ta xem em ấy như em ruột, chăm sóc cho em ấy.
Nghĩ cũng biết, ta đột nhiên qua đời thì em ấy sẽ đau lòng biết bao.
7.
Sau khi tỉnh lại, Nhị Bính nói cho ta biết bây giờ người trong cung từ trên xuống dưới đều đang chúc mừng Thái hậu chết đi sống lại.
Quốc sư nói ta phúc lớn mạng lớn, là người mang điềm lành, sẽ mang đến vận may cho đất nước, nhất định phải cung dưỡng.
Ta thành vật biểu tượng rồi.
Nghe Nhị Bính nói, sau khi ta chết, Thẩm Ngự Chu đã cực kỳ tức giận, suýt chút nữa đã đập phá cung Vĩnh Lạc.
Ôm thi thể của ta không cho ai đến gần, sau đó quốc sư xuất hiện ngăn trò hề này lại, cũng chính hắn để quan tài ở Thiên Điện 7 ngày, đợi đến 15 sẽ sắp xếp hạ táng.
Cũng may là chưa chôn chớ không thì ta phải đào từ dưới mộ lên rồi.
Công nhận quốc sư lợi hại ghê, đương nhiên, câu nói này có chứa sự đánh giá chủ quan của Nhị Bính.
Quốc sư Xích Hoa là trúc mã của Nhị Bính khi còn ở nhà, đôi bên tình đầu ý hợp, là một đôi trời đất tạo nên.
Nhờ phước của Nhị Bính mà ta cũng có mấy phần thân thiết với Xích Hoa.
Tuy hắn còn trẻ nhưng biết nhiều, trên thông thiên văn dưới rành địa lý. Có thể ra ruộng trồng trọt, cũng có thể cầu mưa chiêu hồn.
Trong triều, hắn có thể ung dung hóa giải những vấn đề khó mà mấy lão hồ ly kia quăng ra, khiến người ta khâm phục.
Có thể nói đây chính là trợ thủ đắc lực của Thẩm Ngự Chu.
8.
Nghe Nhị Bính nói, Xích Hoa từng bị sét đánh trúng, sau khi tỉnh lại đã thành như bây giờ, không gì là không làm được.
Người nghèo dựa vào biến dị, Trương Vĩ dựa vào dị ứng.
Mà Xích Hoa lại dựa vào sét đánh.
Ta nghi Xích Hoa cũng là người xuyên sách, có lần bọn ta cùng ngắm trăng ăn cơm, trong bữa tiệc cực kỳ yên lặng, Xích Hoa đột nhiên hỏi ta một câu:
"Hệ thống là gì?"
Sao hắn lại biết hai chữ hệ thống?
Ta lập tức đề cao cảnh giác, hỏi dò: "Phú cường dân chủ văn minh hài hòa?"
Không phản ứng.
"Hello, my name is hanmeimei?"
"Kounichiwa..."
"abcxyz....?"
Xích Hoa bất đắc dĩ nói: "Ta thật sự không biết ngươi đang nói gì."
Không giống diễn.
Xem ra không phải là xuyên sách rồi.
Ta bịa hai câu, hệ thống là một cái thùng ở nhà ta, khá nhỏ, cho nên mới gọi nó là tế dũng*.
(* nữ 9 chơi đồng âm, hệ thống: 系统 xìtǒng, tế dũng: 细桶 xìtǒng)
Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu, không biết hắn có tin hay không nữa.
9.
Sau khi chết đi sống lại, ta đã gặp Xích Hoa.
Hắn mang một con gà quay Lô Ký đến, đây là thứ Nhị Bính thích ăn.
Một hộp bánh hoa quế Tô Ký, Nhị Bính vẫn luôn nhắc tới.
Một bình rượu do hắn ủ, Nhị Bính la hét muốn uống.
Một cây trâm cài tóc bằng gỗ đào, Nhị Bính thích.
Một viên Dạ Minh Châu*, Nhị Bính sợ tối.
(* theo truyền thuyết, ở cổ đại, trân châu có thể phát ra ánh sáng vào ban đêm)
Một cuộn gấm Tứ Xuyên, vừa đủ làm quần áo mùa đông cho Nhị Bính.
Một hộp trang sức Phỉ Thúy, trên đầu Nhị Bính cài quá ít.
Vậy đấy, hắn lấy danh nghĩa đến thăm ta.
Ta tên Nhị Bính à?
Thôi đi.
Xích Hoa thả đồ xuống, đi một vòng quanh ta, trong ánh mắt khó tin hỏi: "Vậy mà quay về thật?"
"Ngạc nhiên à? Không phải ngươi nói với Thẩm Ngự Chu rằng ta sẽ trở về vào đêm trăng tròn à?"
"Sao ngươi biết?"
"Đương nhiên là Thẩm..."
Không đúng.
Người nói rằng quốc sư nói ta sẽ trở về là người đàn ông trong mơ mà?
Đó cũng là câu chuyện trong mơ.
Đó không phải là Thẩm Ngự Chu.
10.
Ta đột nhiên ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt phượng của Xích Hoa.
"Các ngươi có chuyện gì gạt ta phải không?"
Xích Hoa cười không nói: "Không có."
Nhất định là có.
Ta chưa kịp hỏi tiếp thì hắn đã chuyển chủ đề:
"Thái hậu có gặp mỹ nhân mà Hoàng thượng mê mẩn kia chưa?"
"Chưa."
Theo lý thì phải gặp được rồi, nhưng ta mới sống lại, sức khỏe rất yếu, vẫn luôn nghỉ ngơi điều dưỡng, miễn hết thỉnh an.
Thậm chí Thậm Ngự Chu còn không cho ta ra ngoài một bước, hắn bảo Thái y kê thuốc an thần vừa đắng vừa khó uống cho ta, không bằng tự ta kê đơn nữa.
Huống chi...
"Huống chi còn cho Duẫn Hòa Thảo có độc, làm cho tinh thần người uống rối loạn, không nhận rõ mơ hay thực, nếu uống nhiều còn gây mất trí nhớ. Theo lý thì không nên làm thuốc."
"Sao ngươi biết ta đang nghĩ gì?"
Thuốc Thẩm Ngự Chu cho ta uống đúng thật là có chút mùi của Duẫn Hòa Thảo, nhưng hắn lại thề thốt phủ nhận.
Đơn thuốc của Thái y đưa ra cũng không có gì khác thường.
"Ta là quốc sư, thông hiểu chuyện thiên hạ. Tất nhiên cũng bao gồm cả tâm sự của Thái hậu ngài rồi."
Nhìn ta dễ lừa lắm à?
Trước khi Xích Hoa rời đi đã nói một câu ẩn ý với ta:
"Thái hậu nương nương nên sớm gặp mỹ nhân kia đi."
Cố làm ra vẻ bí ẩn.