Chương 5 - Chủ Mộ
Một mình cô ấy lo liệu xong tang lễ, trong bóng đêm, Ngô Lam đối mặt với ba tấm di ảnh, lặng lẽ nói trong lòng.
"Mình là kẻ g//iết người."
…
Ngô Lam lấy được tất cả tiền bạc trong nhà.
Không nhiều lắm, nhưng đủ để cô ấy học lên đại học.
Cứ như vậy, Ngô Lam liên tục nắm giữ thành tích tốt nhất, học xong cấp ba, lại lên đại học.
Lúc học đại học là lần đầu tiên cô ấy rời khỏi nhà.
Bạn cùng phòng đều đến từ thành phố lớn, những gì mà bọn họ nói, cô ấy đều không hiểu.
Tất cả mọi người đều không thích Ngô Lam, cô ấy vẫn độc lai độc vãng một cách quái gở như vậy.
Cũng may Ngô Lam đã quen rồi, dù sao từ nhỏ cô ấy đã không được yêu thương, cho nên cứ sống như vậy, dù sao vẫn sống được.
Thật ra quan hệ giữa mọi người trong phòng cũng không tốt lắm, ngoài mặt thì thân mật, sau lưng lại nói huyên thuyên.
Chỉ có đồ ngốc tên Nguyễn Nguyễn kia cảm thấy quan hệ giữa mọi người trong ký túc xá rất hòa hợp.
Đó là một cô gái hoàn toàn trái ngược với Ngô Lam, hướng ngoại, hiền lành, nhút nhát, suy nghĩ cực kỳ đơn giản, mỗi ngày chỉ cần ăn mặc xinh xắn là đã vui mừng hớn hở.
Khi nhìn thấy con gián, Nguyễn Nguyễn sẽ kêu gào ầm ĩ, trốn ra sau lưng cô ấy.
… Dáng vẻ khi ấy khiến Ngô Lam nhớ đến em gái mình.
Cô ấy không thể không giúp Nguyễn Nguyễn đập con gián kia.
Mấy chuyện nhỏ nhặt này vậy mà lại khiến cô ấy có được sự ngưỡng mộ của Nguyễn Nguyễn.
Cô ấy nghe được Nguyễn Nguyễn ra sức tranh cãi trước mặt Mạnh Lệ Nhi và Tần Tiếu.
"Con người chị Lam rất tốt, các cậu đừng có thành kiến với chị ấy."
Thật là khờ.
Ngô Lam lắc đầu, trong lòng có cảm giác vừa chua xót lại vừa ấm áp.
Cảm giác này khống chế cô ấy, khiến cho cô ấy không thể vờ như không nhìn thấy lúc Nguyễn Nguyễn khóc lóc một mình.
Ngô Lam hỏi Nguyễn Nguyễn: "Em làm sao thế?"
Nguyễn Nguyễn khóc nhiều đến mức nước mũi nổi cả bong bóng, kể lại câu chuyện bị Hội trưởng Hội sinh viên lừa tiền lừa tình.
Rất nhàm chán.
Trên thế giới này, đúng là vĩnh viễn không thiếu phụ nữ ngu ngốc.
Ngô Lam hoàn toàn không muốn để tâm đến.
Nhưng chẳng hiểu tại sao, lúc Ngô Lam nhìn thấy Hội trưởng Hội sinh viên đi một mình trong hẻm nhỏ.
Cô ấy lại tiến tới như ma xui quỷ khiến.
…
Lấy lại tiền là một chuyện rất đơn giản.
Loại sinh viên bình thường này, bất kể có tài giỏi như thế nào, thật ra cũng chỉ là một cái vỏ rỗng miệng hùm gan sứa.
Ngô Lam lại không giống thế, cô ấy thật sự gánh trên lưng ba mạng người.
Ngô Lam đưa số tiền đã lấy lại cho Nguyễn Nguyễn.
Nguyễn Nguyễn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, phản ứng của cô là muốn đưa số tiền này cho Ngô Lam.
… Trên thế giới này tại sao lại có người ngốc đến thế chứ.
Ngô Lam không nói gì, cô ấy không lấy, Nguyễn Nguyễn lại kéo cô ấy đến cửa hàng.
Nguyễn Nguyễn dùng số tiền đã lấy lại, mua cho Ngô Lam một bộ quần áo.
Váy trắng, giày trắng, Ngô Lam mới nhìn thoáng qua bảng giá đã sợ đến mức muốn ném đi.
Mắc muốn chớt.
Cô ấy ngăn cản Nguyễn Nguyễn, không cho cô đi tính tiền, Nguyễn Nguyễn lại giãy ra.
"Chị Lam, chị không biết chị mặc cái này đẹp cỡ nào đâu, em tuyên bố chị chính là Lưu Diệc Phi của đại học A."
"Dù sao cũng sắp đến sinh nhật của chị rồi, đây chính là quà sinh nhật em tặng cho chị đấy!"
…
Từ trước đến giờ, Ngô Lam đều chưa từng cảm thấy mình đẹp.
Bố mẹ toàn mắng cô ấy là của nợ.
Tới tận bây giờ cô ấy vẫn chưa từng được ăn mừng sinh nhật.
Đây là món quà sinh nhật đầu tiên cô ấy nhận được trong đời.
…
Nhưng đời là bể khổ vô tận, sẽ không vì có chút khởi sắc mà trở nên tốt đẹp hơn.
Ví dụ người hướng dẫn của cô ấy, sẽ nở một nụ cười hèn hạ lúc cô ấy, không biết đã lần thứ bao nhiêu, đi xin ông ta cấp giấy chứng nhận thực tập.
Ông ta chỉ vào đùi mình.
"Muốn tốt nghiệp à? Vậy ngồi lên đây đi."
Lúc đó đã gần đến sinh nhật của Nguyễn Nguyễn, Ngô Lam cũng muốn tặng quà sinh nhật cho cô.
Cô ấy không có tiền, phải đến quán bar làm thêm, kết quả lại gặp tên hội trưởng hội sinh viên kia.
Gã đã uống quá nhiều, lần đầu tiên không sợ cô ấy, đã chặn Ngô Lam lại trong một con ngõ nhỏ không người qua lại sau khi cô ấy tan làm.
"Ghê quá nha Ngô Lam, ngoài mặt là sinh viên chăm chỉ, sau lưng lại lén đến đây làm thêm."
"Cô nói xem, nếu Nguyễn Nguyễn biết được, sẽ nghĩ thế nào đây? Chị em tốt nhất của cô ấy vậy mà lại là tiếp viên cho quán bar!"
Gã đàn ông say khướt kia ghé sát vào Ngô Lam.
"Ôi trời, sao sắc mặt của cô khó coi thế."
Đột nhiên, gã cười ha hả.
"À, tôi hiểu rồi… Không phải cô thích Nguyễn Nguyễn đấy chứ?"
"Ghê tởm thật, ghê tởm thật, lúc về tôi sẽ nói cho cô ấy biết cái chuyện ghê tởm này…"
Cốp!
Khi Ngô Lam tỉnh táo lại thì chai rượu trong tay cô ấy đã đập lên gáy của gã hội trưởng hội sinh viên kia.
Gã đàn ông kia ngã xuống, hệt như một chiếc bao tải rách nát.
Ngô Lam ngơ ngác nghĩ.
Đây đã là mạng người thứ tư trên lưng cô ấy rồi.
…
Camera theo dõi của con ngõ nhỏ kia đã hỏng từ lâu rồi.
Ngô Lam xử lý thi thể của gã hội trưởng hội sinh viên.
Cô ấy là sinh viên ngành y, có chút lợi thế về phương diện này.
Chẳng qua, khi xử lý quần áo bảo hộ dính máu lại bị Mạnh Lệ Nhi nhìn thấy.
Thấy thì thấy thôi, Ngô Lam nghĩ.
Cô ấy biết mình sớm hay muộn gì cũng sẽ bị bắt.
Làm được chuyện mình muốn làm trước lúc đó là tốt rồi.
…
Ngô Lam gửi một tin nhắn cho giảng viên hướng dẫn của mình, hẹn gặp ông ta bên bờ sông.
Khi giảng viên hướng dẫn kia hưng phấn đến nơi, lại bị Ngô Lam, đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, khiến ông ta trở thành x.á.c ch//ết trôi dưới dòng sông.
Ừm, người thứ năm.
Lúc quay lại trường học, Ngô Lam nhìn thấy xe cảnh sát.
Cảnh sát đang tra hỏi xung quanh trường học, bọn họ muốn điều tra chuyện hội trưởng hội sinh viên.
Lúc Ngô Lam quay về phòng ngủ, Nguyễn Nguyễn chạy tới, đưa một cái túi nặng trịch cho Ngô Lam.
"Chị Lam, cầm lấy cái này, đi mau đi."
Trong chiếc túi nặng trịch đó, Nguyễn Nguyễn đã bỏ hết số tiền mặt mình có trong tay.
Ngô Lam rất ngạc nhiên.
"Em biết gì rồi?"
Nguyễn Nguyễn lắc đầu, viền mắt đỏ bừng.
"Em không biết gì hết. Chị Lam, chị đi nhanh đi."
…
Thật ra Ngô Lam đã nghĩ đến chuyện rời đi.
Đêm hôm đó, cô ấy nằm trên giường, suy nghĩ rất nhiều.
Cảnh sát sẽ điều tra ra cô ấy, bọn họ sẽ hỏi động cơ, như vậy có lẽ sớm muộn gì cũng sẽ tra ra chuyện Nguyễn Nguyễn.
Vết nhơ tên Trần Phong này sẽ lại bị vạch trần một lần nữa, những tấm ảnh mà Nguyễn Nguyễn bị ép chụp sẽ bị đưa ra làm bằng chứng cho vụ án một lần nữa.
Ngô Lam không muốn như vậy.
Cô ấy đã nói sẽ bảo vệ Nguyễn Nguyễn.
Huống chi, dù trốn thì có thể trốn đến đâu? Chân trời góc biển, rồi sẽ có ngày bị phát hiện thôi.
Thế nên rạng sáng ngày hôm đó, Ngô Lam nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra.
Nguyễn Nguyễn bị cô ấy đánh thức.
Cô mơ màng hỏi: "Chị Lam, sao đấy ạ?"
Ngô Lam nói nhỏ nhẹ: "Không sao đâu, em ngủ tiếp đi."
Đây là lời từ biệt cuối cùng.
Ngô Lam đi lên sân thượng.
Tất cả mọi chuyện, hãy cứ kết thúc tại nơi này đi.
Thế nên ngày hôm đó, Ngô Lam mặc chiếc váy màu trắng mà Nguyễn Nguyễn đã tặng, rơi xuống dưới hệt như một chú chim trắng gãy cánh.
16
Rất nhiều năm sau, Nguyễn Nguyễn tốt nghiệp.
Cô tìm được một quyển sổ trong phòng thí nghiệm mà Ngô Lam từng làm việc.
Đó là nhật ký của Ngô Lam.
“Ngày X tháng X năm X.
Hôm nay đi ăn bít tết với Nguyễn Nguyễn, tôi không biết dùng dao nĩa, nhân viên cười nhạo tôi. Nguyễn Nguyễn đúng là một người dịu dàng, lần đầu tiên tôi thấy em ấy sa sầm mặt mày, mắng nhân viên kia, sau đó giúp tôi cắt bít tết.”
“Ngày X tháng X năm X.
Trường học tổ chức buổi giao lưu, tôi không muốn đi, tôi không biết cách ăn diện.
Nguyễn Nguyễn cho tôi mượn váy của em ấy, giúp tôi trang điểm.
Hôm đó có mấy cậu trai đến hỏi Wechat của tôi, tôi không nhớ rõ nữa.
Tôi chỉ nhớ Nguyễn Nguyễn rất đẹp.
Em ấy nói phong cách trang điểm của em ấy là kiểu mắt khói mèo hoang nhỏ trong sáng, tôi không hiểu lắm.
Nhưng em ấy hỏi tôi có đẹp không.
Tôi lập tức gật đầu thật mạnh: Đẹp!
Ngày hôm đó Nguyễn Nguyễn uống rất nhiều, lôi kéo tôi ca hát trên con đường trống trải.
Trong tầm mắt của tôi, phía xa xa, có ánh đèn điện và những tòa nhà cao chọc trời.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy thành phố này rất đẹp.”
“Ngày X tháng X năm X.
Nguyễn Nguyễn biết yêu rồi.
Tôi thấy hơi cô đơn.
Kết quả, lần đó quay về ký túc xá, tôi nghe thấy em ấy cãi nhau với bạn trai.
"Anh dựa vào đâu mà nói xấu chị ấy?"
Bạn trai em ấy nói: "Nguyễn Nguyễn, em cứ tin vào trực giác của anh, Ngô Lam thật sự không phải là người tốt đâu."
Nguyễn Nguyễn nói: "Tôi cần anh nói cho tôi biết chị ấy là người thế nào sao? Tôi không có mắt, không có tai hay là không có đầu óc? Hai ta kết thúc đi, đừng để cho tôi thấy mặt anh nữa!"
… Nguyễn Nguyễn ngốc nghếch.
Ngốc như thế, chẳng biết làm được gì bây giờ.”
“Ngày X tháng X năm X.
Nguyễn Nguyễn nói, chúng tôi sẽ làm bạn với nhau cả đời.
Thật sự có thể chứ?
Chị, một kẻ thối nát, tăm tối, dơ bẩn.
Với một người trong sáng, xinh xắn, tốt đẹp như em.
Có thể làm bạn với nhau cả đời sao?
Em đừng nói hứa suông với chị.
Chị sẽ tưởng thật đấy.”
“Ngày X tháng X năm X.
Ngày sinh nhật của tôi, Nguyễn Nguyễn bảo tôi ước một điều ước.
Tôi nói, hy vọng sẽ có cơ hội dẫn Nguyễn Nguyễn về quê tôi.
Nơi đó rất tồi tàn, nhưng có thể ngắm được ánh sao mà ở thành phố không có.
Sao rất sáng, rất đẹp. Người ở trong bóng tối mịt mù, nếu thấy được ánh sao, sẽ cảm thấy mọi thứ cũng không tệ đến mức ấy.
Nguyễn Nguyễn không hiểu được cách hình dung của tôi, em ấy tùy tiện nói, đây có tính là điều ước đâu, đến kì nghỉ là chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào mà.”
…
17
Mùa hè năm ấy, Hứa Tiểu Nhiễm và Quý Chiêu gặp lại Nguyễn Nguyễn.
Cô đi du lịch trên núi với mấy người bạn, gặp được hai người họ đang đi công tác.
Nguyễn Nguyễn nhiệt tình mời bọn họ cùng uống bia, vẫn là dáng vẻ vui tươi ấy.
Cô không chủ động nhắc đến chuyện cũ, thế nên Hứa Tiểu Nhiễm và Quý Chiêu cũng không nói gì.
Hôm đó trời quang mây tạnh, bọn họ ngồi trên đỉnh núi, ngắm nhìn bầu trời đêm mênh mông rộng lớn.
Có rất nhiều ngôi sao cực lớn trên bầu trời.
Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu, ánh sao chiếu lên khuôn mặt cô.
Cô lẩm bẩm: "Sao sáng thật đấy."
Rồi đột nhiên, cô òa khóc.
“Quyển thứ năm của Người Truy Hồn”