Chương 14 - Chồng Tôi Nắm Tay Một Nữ Sinh Đại Học

"Ừm, hai người đã hoàn tất thủ tục đăng ký ly hôn và chuyển nhượng tài sản, việc ly hôn và chuyển giao nhà đất đã có hiệu lực pháp lý. Và hơn nữa, anh Hà, số nợ của anh là khoản vay cá nhân trước khi kết hôn, quyền thuê căn hộ của cô Tô được cấp sau khi ly hôn. Không có bằng chứng nào chứng minh rằng cô Tô phải chịu trách nhiệm với khoản nợ này, tiền bồi thường giải tỏa nhà cũng không phải tài sản chung của hai vợ chồng."

 

Thẩm phán phán quyết.

 

Hà Thư Khâm đưa ra bản hợp đồng, nói rằng anh ta và tôi đã thỏa thuận rằng anh sẽ ra đi tay trắng chỉ để tránh nợ, nhà và xe vẫn có một nửa của anh ta. Thẩm phán cẩn thận xem xét hợp đồng, rồi gọi điện cho cơ quan thi hành án.

 

Cơ quan thi hành án đang tìm Hà Thư Khâm.

 

Bởi vì chủ nợ sau khi biết anh ta "giả" ly hôn đã lập tức liên hệ với tòa thi hành án, cung cấp thêm manh mối về tài sản mới, yêu cầu phong tỏa căn nhà đã chuyển tên sang tôi. Cơ quan thi hành án cần xác minh tình hình từ phía Hà Thư Khâm.

 

Mẹ của Hà Thư Khâm đã giữ lời, nói với chủ nợ về việc chúng tôi "giả" ly hôn. Tôi chỉ thêm chút dầu vào lửa, khi chủ nợ đến nhà, tôi đưa ra giấy xác nhận ly hôn của tòa án và giấy hòa giải việc Hà Thư Khâm ra đi tay trắng, rồi thách họ nếu có gan thì đến cơ quan thi hành án mà yêu cầu phong tỏa đi.

 

"Đúng rồi, Tô Tình bảo tôi ly hôn rồi chuyển nhà sang tên cô ấy để tránh nợ, nên tôi mới chuyển."

 

Hà Thư Khâm lớn tiếng trả lời.

 

Khi cơ quan thi hành án với lý do nghi ngờ anh ta chuyển giao tài sản và từ chối thực thi quyết định của tòa án, họ đã áp giải anh ta về tạm giam tư pháp, Hà Thư Khâm vẫn ngơ ngác hét lên rằng tại sao lại bắt anh mà không bắt tôi.

 

Tôi không phải là con nợ, cũng không phải người bị thi hành án, sao mà bắt tôi được.

 

Hahaha, thằng ngu, cả nhà chúng mày là một lũ ngu!

 

9

 

Sau khi đến Philippines, tôi như quay lại thời mới vào làm. Văn phòng nhỏ chỉ có ba người, tôi đảm nhận luôn cả vai trò bán hàng, thu mua và marketing, thường xuyên làm việc đến tận khuya, đôi khi phải ngủ lại văn phòng.

 

Những ngày bận rộn trôi qua nhanh chóng, khi tranh thủ lướt mạng xã hội trên đường, tôi thấy cái tên Vương Huy. Phải mất một lúc lâu tôi mới nhớ ra anh ta là đồng nghiệp của Hà Thư Khâm. Anh ta đăng vài tấm ảnh chụp trong bệnh viện, trong đó Hà Thư Khâm trông già hơn mười tuổi đang bế đứa bé mới sinh.

 

Chú thích bức ảnh đại ý là cuộc đời có nhiều chuyện không như ý, con người đến tuổi trung niên luôn gặp nhiều khó khăn.

 

Thật thú vị.

 

Theo lý mà nói, khi đến bệnh viện thăm bạn mình vừa có con thì không nên đính kèm một dòng trạng thái buồn bã như vậy chứ.

 

Chiều hôm đó, tôi đến sân bay đón mẹ. Mặc dù tôi đã làm xong thủ tục visa thăm thân nhân cho bà từ lâu, nhưng vì phải lo liệu việc giải tỏa và chuyển nhượng cửa hàng, mãi đến giờ bà mới có thể đến.

 

Cửa hàng chính là hai căn nhà phố của nhà bác tôi bị anh họ mang đi thế chấp, do khoản nợ quá hạn nên tòa án đã đem bán đấu giá.

 

Kinh tế khó khăn, cả hai căn nhà phố đã bị đấu giá ba lần nhưng không ai mua, cuối cùng phải niêm yết bán ra thị trường với giá giảm gần một nửa so với giá thị trường.

 

Ngày trước khi ra nước ngoài, tôi cầm tờ giấy vay nợ đến gõ cửa nhà bác cả:

 

“Bác cả, bác gái, sau khi cửa hàng được chuyển cho cháu theo giá bán hiện tại."