Chương 5 - Chồng Tôi Là Thái Tử Gia Đáng Ngờ

15

Sau khi ra mắt bố mẹ hai bên,

Chu Diễn bắt đầu lên kế hoạch tổ chức lễ cưới – bù lại cho hôn lễ mà trước đó chúng tôi chưa có dịp thực hiện.

Lúc trước chúng tôi cưới vội, chỉ đi đăng ký kết hôn mà không tổ chức gì cả.

Vì khi ấy tôi còn chưa gặp bố mẹ anh, anh cũng không chủ động nhắc đến chuyện làm lễ.

Tôi cũng không để tâm nhiều.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã thuận buồm xuôi gió,

gặp gỡ gia đình hai bên rồi,

anh nhất quyết phải bù cho tôi một đám cưới thế kỷ.

Nhìn anh bận rộn chạy đôn chạy đáo vì tôi,

miệng tôi không nói gì, nhưng trong lòng thì ngọt ngào không tả nổi.

Đám cưới được ấn định vào tháng Mười.

Được tổ chức rất long trọng.

Anh thậm chí còn bắn pháo hoa ở nơi trung tâm thành phố –

để cả thành phố cùng chứng kiến lễ cưới của chúng tôi.

Mặc dù tôi có hơi cảm thấy lãng phí một chút…

nhưng đời người chỉ có một lần,

tôi cũng chẳng nỡ phản đối.

Cho đến khi hôn lễ kết thúc,

nhìn anh hơi say, gương mặt điển trai đỏ ửng, nằm nghiêng trên giường,

tôi không nhịn được nữa mà hỏi ra điều mình ấp ủ đã lâu:

“Chồng ơi, em vẫn luôn thắc mắc…

“Anh vừa đẹp trai, vừa giàu có như thế, sao lại đi dùng app ‘Ghép Bữa Cơm’ để quen em vậy?”

Nghe tôi hỏi thế,

Chu Diễn quay đầu nhìn tôi một cái,

mặt càng đỏ hơn, lúng túng mãi mới thốt ra sự thật.

Thì ra… anh đã để mắt đến tôi từ hồi đại học.

Sau đó lén điều tra được địa chỉ và thông tin liên lạc của tôi,

nhưng lại sợ xuất hiện đột ngột sẽ khiến tôi thấy phiền hoặc bị từ chối.

Thế là quyết định dùng cách “đi đường vòng”.

Phát hiện tôi dùng app “Ghép Bữa Cơm”,

anh cũng cài app,

rồi mua luôn một căn hộ bên cạnh phòng trọ của tôi,

chỉ để trở thành “bạn ăn cơm” của tôi.

Nghe đến đây tôi hoàn toàn sững người.

Cùng lúc đó, bình luận cũng bùng nổ:

【Aaaaaa, ngọt quá trời quá đất!!】

【Lần đầu thấy một Thái tử gia yêu đương mà trong sáng đến vậy á trời ơi!!】

【Đúng là thuần khiết, CP này xin được khóa luôn!】

【Thái tử gia quá yêu rồi… yêu đến mất lý trí luôn ấy!】

Nhìn từng dòng từng dòng bình luận hiện lên,

tôi bật cười khẽ.

Đúng thế, có một người chồng tốt như vậy…

sao tôi có thể để lỡ được đây?

Thế là tôi ôm lấy Chu Diễn,

mỉm cười nói:

“Chồng à, mình sinh em bé nhé?”

Nghe tôi chủ động như vậy,

Chu Diễn lập tức tỉnh cả rượu,

ôm tôi một cái rồi hôn lên trán tôi:

“Được! Để anh đi lấy loại bản cao cấp nha!”

Tôi: “???????”

Tên chồng ngốc này!!!

(Văn chính hoàn)

Phiên ngoại – Góc nhìn nam chính: Chu Diễn

Lần đầu tiên tôi để ý đến vợ tôi là hồi đại học.

Khi ấy, cô ấy đang từ chối lời tỏ tình của một cậu ấm nhà giàu.

Rất nhiều người cho rằng cô ấy không biết điều,

nhưng tôi lại thấy, cô ấy vừa xinh đẹp, vừa lý trí và tỉnh táo –

đúng kiểu người tôi thích.

Lúc đó, lòng tôi rung động.

Nhưng vì lo đột ngột xuất hiện sẽ khiến cô ấy thấy khó chịu,

tôi nghĩ phải tìm cách khác để tiếp cận.

Sau này tình cờ phát hiện cô ấy dùng app “Ghép Bữa Cơm”.

Lúc biết tin đó, tôi vui đến phát điên –

cuối cùng cơ hội cũng đến rồi.

Tôi ngay lập tức tải app về, nghiên cứu kỹ càng,

phát hiện muốn ghép bữa ăn thì cần “bạn ăn” gần khu vực.

Vậy là tôi dọn khỏi biệt thự,

mua luôn một căn hộ bên cạnh phòng trọ cô ấy thuê.

Tất cả chỉ để được làm bạn ăn cơm với cô ấy.

Kết quả đúng như tôi mong đợi,

chúng tôi đã trở thành bạn ăn liên tục trong ba tháng.

Tôi phát hiện cô ấy không chỉ đẹp, mà tính cách cũng vô cùng thật lòng.

Khác hoàn toàn với những cô gái trong giới thượng lưu mà tôi từng gặp.

Lúc đó, tôi đã nghĩ:

nếu như một cô gái đáng yêu và rạng rỡ như vậy có thể trở thành vợ mình… thì tốt biết bao.

Thế là một ngày, tôi lấy hết can đảm để tỏ tình.

Nói xong, tôi hồi hộp muốn chết,

chỉ sợ sẽ bị từ chối như cái tên thiếu gia kia.

Nhưng may mắn làm sao – cô ấy cũng thích tôi.

Chúng tôi nhanh chóng kết hôn chớp nhoáng.

Cuộc sống hôn nhân cũng giống như tôi tưởng tượng –

ngọt ngào, ấm áp, hạnh phúc.

Chỉ có một điều duy nhất khiến tôi… hơi khổ tâm:

Vợ tôi… tiết kiệm quá mức!

Đi siêu thị cùng nhau,

tôi chỉ muốn mua ít đồ ngon cho cô ấy ăn thôi,

vậy mà bị mắng không biết tiêu tiền, còn bị nắm tai nữa chứ!

Uất ức lắm đó.

Nhưng mà tôi cũng hiểu,

cô ấy vốn là người như vậy – thật thà, đáng yêu, biết vun vén.

Cho nên,

dù có bị mắng bao nhiêu lần, tôi vẫn thấy cô ấy… là món quà quý giá nhất đời mình.

Phiên ngoại – Góc nhìn của Chu Diễn

Sau đó khi biết vợ muốn đi họp lớp, tôi thấy hơi lo.

Bởi vì tôi vẫn nhớ cái tên thiếu gia từng bị cô ấy từ chối cũng là bạn cùng lớp.

Lỡ đâu gã đó cũng đến, rồi gây khó dễ cho cô ấy thì sao?

Nghĩ vậy nên tôi quyết định… lén lút đi theo.

Khi đến nơi, quả nhiên tôi thấy cái tên thiếu gia kia đang bắt nạt cô ấy.

Lúc đó tôi giận đến mức không nghĩ được gì nữa,

xông ra luôn.

Vợ tôi – không ai được phép sỉ nhục như thế.

Thế là trước mặt bao nhiêu người, tôi tát cho cái tên đó một cái,

rồi kéo vợ rời khỏi cái nơi thị phi ấy.

Trên đường về, tôi còn đang nghĩ xem nên xử lý cái tên đó thế nào cho hả giận thay vợ.

Nhưng tôi không ngờ, vợ chẳng những không giận,

mà còn ngơ ngác hỏi tôi: “Anh là thái tử gia thật hả?”

Tôi tất nhiên là không định giấu, lập tức gật đầu thừa nhận.

Không ngờ cô ấy lại vui như vậy, còn hỏi tôi mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiền.

Tôi thật sự không hiểu nổi tư duy vợ tôi lắm,

nhưng vẫn thành thật trả lời.

Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt sáng long lanh,

khiến tôi bỗng thấy… hơi ngại ngùng.

Hehe, vợ tôi dễ thương thật đấy.

Về nhà, thấy vợ cứ cười ngốc mãi không thôi,

tôi lại giống mọi ngày, lấy nước, rửa chân, phục vụ cô ấy.

Nhưng khác với mọi khi là…

tối đó vợ tôi chủ động một cách lạ thường.

Tôi hơi khó hiểu,

nhưng… có chuyện tốt thế này thì ai mà từ chối được chứ? Hehe.

Có điều… hình như tôi “lên hứng” quá,

làm vợ mệt quá trời.

Sáng hôm sau còn bị vợ mắng một trận.

Tôi không để tâm.

Sau đó vợ nói đói bụng, tôi định gọi đồ ăn ngoài cho cô ấy.

Nhưng cô ấy bảo muốn tự đặt.

Tôi cũng chiều theo.

Nghe cô ấy bảo muốn đặt món “thật đắt”,

tôi tưởng đâu là kiểu như tôi thường gọi – hàng cao cấp.

Ai ngờ… cô ấy chỉ gọi phần cơm 25 tệ.

Tôi câm nín.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy… cũng hợp với tính cách cô ấy.

Chỉ là thấy hơi xót.

Nên đến lượt tôi đặt đồ ăn,

tôi gọi toàn những món tốt nhất cho cô ấy.

Tôi muốn cô ấy ăn thật ngon.

Nhưng vợ chỉ nhìn qua một cái rồi nhíu mày,

nói vẫn thích tôi nấu hơn.

Nghĩ lại cũng đúng.

Tay nghề nấu ăn của tôi, đâu phải mấy đầu bếp bình thường sánh được.

Sau đó, vợ muốn tự đi siêu thị mua đồ,

còn không cho tôi đi theo.

Tôi hơi buồn.

Không cho đi thì thôi,

tôi đến đón cô ấy cũng được chứ!

Tôi chờ mãi, đến lúc đoán là cô ấy sắp mua xong,

tôi mới đi đến siêu thị đón.

Ai ngờ, vừa tới nơi, đã thấy có mấy tên con nhà giàu trong giới quen đang bắt nạt cô ấy.

Nhìn thấy vợ tôi hoảng sợ như thế,

tôi vừa tức vừa xót.

Nhưng vì sợ dọa đến cô ấy,

tôi vẫn nhẹ nhàng dỗ dành vợ trước,

sau đó mới quay sang xử đẹp lũ kia.

Dạy dỗ xong, tôi dẫn vợ đi mua trứng gà khuyến mãi mà cô ấy thích.

Cô ấy vui, tôi cũng vui.

Sau đó, cuộc sống vẫn có những lúc cãi nhau vụn vặt,

nhưng không có gì lớn cả.

Tôi luôn nghĩ, nhất định phải cho cô ấy một lễ cưới thật hoành tráng.

Đến khi mẹ tôi đi du lịch vòng quanh thế giới trở về,

tôi lập tức mời bà đến gặp vợ.

Lúc đầu tôi còn lo mẹ có khi sẽ không thích vợ tôi.

Ai ngờ —

bà ấy thích vợ tôi còn hơn thích tôi!

Tôi hơi ghen,

nhưng lại… vui lắm.

Hehe, đúng là mắt nhìn người của tôi và mẹ giống nhau.

Sau khi ra mắt hai bên gia đình xong,

mọi thứ tiến triển thuận lợi.

Tôi tổ chức một đám cưới hoành tráng cho vợ.

Thật ra, ban đầu tôi còn định tổ chức trong lâu đài, để cô ấy trở thành công chúa.

Nhưng tôi nghĩ lại,

vợ chắc chắn sẽ bảo quá phung phí, rồi từ chối mất.

Nên đành… thôi vậy.

Cho đến khi đám cưới kết thúc,

vợ đột nhiên hỏi tôi:

“Sao anh lại gặp em qua app ‘Ghép Bữa Cơm’ vậy?”

Tôi xấu hổ lắm,

nhưng vẫn kể thật hết mọi chuyện.

Tôi còn tưởng cô ấy sẽ cười tôi là người nhát gan,

không ngờ —

cô ấy lại thấy tôi rất dễ thương.

Còn chủ động nói muốn sinh em bé cho tôi.

Tôi hiểu ngay.

Nhưng mà…

tôi luyến tiếc để cô ấy phải chịu khổ.

Vợ tôi,

chỉ cần mãi mãi làm công chúa hạnh phúc là đủ rồi.

[Toàn văn hoàn.]