Chương 1 - Chồng Tôi Là Người Lạ

Chồng tôi không hài lòng với cuộc hôn nhân sắp đặt này, đã ba năm kết hôn nhưng chưa từng gặp tôi.

Hôm đó, anh trúng phải thuốc kích thích, thư ký của anh tìm đến nhờ tôi giúp anh giải quyết.

Sau khi xong chuyện, anh không nhận ra tôi, còn bồi thường cho tôi năm trăm triệu.

Tôi chợt sáng mắt, cảm giác như đã tìm ra bí quyết làm giàu.

Tôi dồn hết tâm tư để quyến rũ anh.

Cho đến khi anh quyết định nuôi tôi như một con chim hoàng yến.

Anh nói:

“Đừng bao giờ yêu tôi, tôi không thể yêu em, càng không thể cưới em.”

Sau đó, anh giữ tay tôi đang định cởi áo choàng của anh lại:

“Đừng vội, tôi phải ly hôn đã.”

Ngay giây tiếp theo, anh bấm số và gọi đến điện thoại của tôi.

1

Bởi vì một chút ân cứu mạng, bố tôi đã gả tôi cho Cố Trường Lâm, một người giàu có vô cùng.

Ai ngờ Cố Trường Lâm cực kỳ coi thường tôi và bố tôi. Mặc dù anh đưa bố tôi một tỷ đồng sính lễ, nhưng cũng thỏa thuận ba năm sau sẽ ly hôn.

Thậm chí vào ngày đăng ký kết hôn, anh chỉ cử thư ký Trần cầm giấy tờ đến, sau đó ra nước ngoài làm việc suốt.

Tôi vốn nghĩ hôn nhân này sẽ chỉ là trên danh nghĩa.

Nhưng ai ngờ, chỉ còn hai tháng nữa là đến thời điểm ly hôn, thư ký Trần lại gọi tôi đến khách sạn tìm Cố Trường Lâm.

Tôi cứ ngỡ là có chuyện quan trọng.

Vào phòng khách sạn, Cố Trường Lâm mở cửa phòng tắm, nhìn tôi, hơi thở gấp gáp, giọng nói kìm nén nhưng đầy phẫn nộ:

“Không gọi dịch vụ đặc biệt!”

“Cô có năm giây để cút ra ngoài!”

Tôi sững sờ tại chỗ.

Một là vì lời nói của anh.

Hai là vì dáng vẻ của anh.

Khuôn mặt điển trai của anh đỏ bừng, đôi mắt ánh nước, khóe mắt dài đỏ như được thoa phấn hồng.

Cả người ướt đẫm, áo sơ mi trắng dính sát vào da, lộ ra cơ bụng rắn chắc lấp ló.

Trông giống như một yêu tinh nam đầy quyến rũ.

Dựa vào kinh nghiệm xem phim phong phú, tôi hiểu anh đã bị trúng thuốc.

Tôi bước tới hỏi:

“Anh chịu nổi không?”

“Không thì tôi đưa anh đến bệnh viện.”

“Đừng để xảy ra án mạng.”

Cố Trường Lâm trông như đã chịu đựng đến cực hạn, hơi thở mỗi lúc một nặng nề hơn.

Tôi định gọi cho thư ký Trần.

Nhưng anh thay đổi ý định, ép tôi vào tường, bóp lấy cổ tôi, cúi đầu hôn mạnh xuống.

Mắt tôi trợn tròn, tay vỗ vào cơ thể nóng rực của anh:

“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Đừng như vậy!”

Anh giữ lấy tay tôi, giọng khàn khàn:

“Giúp tôi, sau chuyện này em muốn bồi thường gì cũng được.”

Nói xong, anh áp đảo, chiếm đoạt mạnh mẽ…

2

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Cố Trường Lâm không còn trên giường.

Toàn thân tôi như bị xe cán qua, đau đến không đứng thẳng nổi.

Mặc đồ chỉnh tề rồi bước ra ngoài, tôi thấy anh mặc áo choàng trắng, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách với dáng vẻ lười biếng nhưng đầy mãn nguyện.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trong đầu tôi lập tức hiện lên cảnh tượng xấu hổ đêm qua.

Mặt tôi lập tức nóng bừng, ngay cả sau gáy cũng đỏ rực.

Đang định nói gì đó để phá tan sự ngượng ngùng, thì Cố Trường Lâm đã lạnh lùng mở lời trước:

“Không biết em là lần đầu, em có thể đòi nhiều hơn một chút bồi thường.”

Tôi ngẩn người.

Ngủ với chồng mình mà cũng có bồi thường?

Nghĩ đến việc tiết kiệm tiền mua nhà, tôi giơ năm ngón tay, ý muốn nói 50 triệu.

Ánh mắt Cố Trường Lâm thoáng vẻ khinh thường, đưa điện thoại cho tôi:

“Tự nhập số tài khoản đi.”

Tôi vừa nhập vừa thầm mắng anh trong lòng: Vừa làm màu vừa khinh người, đến lúc đưa tiền lại tỏ ra như ban ân vậy.

Khi anh điền tên, lại hỏi:

“Em tên gì?”

Tôi sững người lần nữa:

“Anh không biết tôi là ai à?”

Cố Trường Lâm lạnh nhạt đáp:

“Tôi phải biết em sao?”

Tôi cứng họng.

Nghĩ kỹ lại, gần ba năm kết hôn, anh chưa từng gặp tôi.

Tôi cố nhịn cười, đáp:

“Giang Nam, chữ ‘Nam’ như trong từ ‘phía Nam’.”

“50 triệu chuyển cho em rồi, nhớ giữ kín chuyện này.”

“À?”

“Em có vấn đề gì sao?”

Tôi không ngờ rằng, nói tên rồi mà anh vẫn không nhận ra tôi.

Càng không ngờ, ngủ với anh một đêm mà được 50 triệu!

Nhìn dòng thông báo tiền vào tài khoản, tôi nghĩ thầm, nếu được ngủ với anh thêm vài lần nữa, chẳng phải tôi sẽ giàu to sao?

Tôi nở nụ cười nhẹ, nói:

“Không vấn đề gì.”

“Nhưng nếu sau này anh gặp chuyện tương tự, cứ tìm tôi nhé.”

Mặt Cố Trường Lâm lập tức đen lại.

Anh gọi thư ký Trần vào, ra lệnh:

“Đưa cô ta đến nhà thuốc, tận mắt nhìn cô ta uống thuốc tránh thai.”

Rồi anh cảnh cáo tôi:

“Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Thư ký Trần trố mắt nhìn, ngập ngừng nói:

“Chủ tịch, anh…”

Sợ thư ký Trần lỡ miệng nói ra thân phận tôi, làm lỡ kế hoạch kiếm tiền của tôi, tôi lập tức cắt lời, kéo tay anh ta ra ngoài:

“Đừng nói nữa, trước tiên cứ đưa tôi đi mua thuốc đi.”

3

Ra đến ngoài khách sạn, thư ký Trần hỏi:

“Em và chủ tịch cãi nhau à?”

Xác định xung quanh không có ai, tôi hạ giọng:

“Anh ấy không nhận ra tôi, tưởng tôi là gái gọi.”

Thư ký Trần kinh ngạc không thôi, sau đó nhanh chóng hiểu ra, vội an ủi tôi.

Tôi cười hờ hững:

“Nhớ giữ bí mật giúp tôi, nếu lần sau anh ấy cần ‘dịch vụ đặc biệt’, cứ gọi tôi nhé.”

Thư ký Trần toát mồ hôi:

“Chủ tịch là người lạnh lùng, cấm dục, chưa từng chơi bời phụ nữ. Lần này là do bị hãm hại trong bữa tiệc, nếu không phải tôi tự ý liên hệ em, anh ấy chắc chắn tự chịu đựng qua được.”

Tôi ngạc nhiên không ít.

Cố Trường Lâm hành hạ tôi đến vậy, trông chẳng giống người cấm dục.

Nhưng việc anh ấy giữ mình sạch sẽ, nghe cũng thấy thoải mái trong lòng.

“Nhưng sớm muộn gì anh ấy cũng biết thân phận của em, em giấu như vậy không ổn đâu.”

“Giấu thì sao chứ? Thế này mới tốt! Ai bảo anh ấy không nhận ra tôi.”

Tôi giả vờ tội nghiệp nói:

“Tôi từ nhỏ đã bị gửi nuôi ở quê, bố không thương, mẹ không yêu.”

“Tưởng rằng kết hôn có thể thoát khỏi cuộc đời bi thảm, ai ngờ anh ấy chẳng cho tôi đồng nào, có chồng mà còn khổ hơn không có.”

“Anh cứ thương tình, để tôi kiếm chút tiền từ anh ấy. Hai tháng nữa ly hôn xong, tôi sẽ lập tức biến mất, tuyệt đối không làm phiền anh ấy.”

Có lẽ thấy tôi đáng thương, thư ký Trần thở dài:

“Được rồi, nhưng nếu chủ tịch biết được sự thật, em phải bảo đảm không lôi tôi vào.”

Tôi vỗ vai anh ta:

“Yên tâm, tuyệt đối không làm liên lụy anh. Bây giờ đi mua thuốc thôi.”

“Em thật sự uống à?”

“Tất nhiên rồi, tôi đâu thích anh ấy. Sắp ly hôn rồi, lỡ dính bầu thì phiền chết.”

4

Từ đó, mỗi ngày tôi đều mong Cố Trường Lâm lại trúng thuốc.

Chờ cả tuần chẳng có kết quả, tôi thậm chí đề nghị thư ký Trần ra tay.

Anh ta không dám, nói rằng kẻ lần trước hạ thuốc Cố Trường Lâm đã bị cắt gân tay.

Thế là tôi đổi cách tiếp cận.

Lấy thông tin sở thích, lịch trình của anh ta từ thư ký Trần…

Quyết tâm quyến rũ anh ấy, để anh ấy coi tôi như chim hoàng yến.

Thật trùng hợp.

Hôm “tình cờ gặp” anh ở quán bar.

Thấy anh đang đánh nhau với vài người đàn ông.

Người xem nói, có cô gái thích anh, bị anh từ chối nên tức giận, thuê người dạy anh bài học.

Tôi nghĩ mình thật sự quá lương thiện.

Khi một người đàn ông rút dao, định tấn công anh từ phía sau, tôi lao tới ôm chặt lấy anh.

“Cẩn thận!”

Cố Trường Lâm không sao.

Nhưng tôi bị dao đâm vào cánh tay trái.

Cố Trường Lâm quay đầu lại, kinh ngạc nhìn tôi.

Phát hiện cánh tay tôi bị thương, máu đang chảy, mắt anh lập tức lóe lên một tia giận dữ.

Chửi một câu: “Muốn chết à!”, rồi đá bay gã đàn ông cầm dao.

Lúc này, nhân viên bảo vệ đã khống chế được những kẻ gây rối còn lại.

Quản lý cũng hớt hải chạy tới, cúi đầu xin lỗi rối rít với Cố Trường Lâm.

Cố Trường Lâm không thèm liếc nhìn ông ta, nhanh chóng bế tôi lên xe.

Sau khi khâu xong vết thương ở bệnh viện, anh nhìn tôi, giọng nghiêm nghị:

“Sao cô lại ở đó?”

Hả?

Đừng nói là anh nghi ngờ tôi theo dõi anh nhé?

“Tôi đến chơi thôi.”

“Tại sao lại giúp tôi chắn dao?”

Tôi suy nghĩ một chút, quyết định tận dụng cơ hội này, giọng nói ngại ngùng, rụt rè:

“Một ngày vợ chồng, trăm năm tình nghĩa. Tôi không đành lòng nhìn anh bị thương.”

Gân xanh trên trán Cố Trường Lâm giật giật:

“Một cuộc giao dịch thôi, không đến mức tình nghĩa vợ chồng.”

“Nhưng anh là người đàn ông đầu tiên của tôi, tôi rất khó quên anh mà.”

Tai Cố Trường Lâm hơi đỏ lên, giọng có phần không tự nhiên:

“Chuyển cho cô 50 triệu để dưỡng thương. Sau này gặp nhau coi như không quen biết, cũng đừng can thiệp vào chuyện của tôi.”

“Ồ, được rồi…” mới lạ.

Sau khi anh chuyển tiền xong, cất điện thoại vào túi, tôi đột nhiên cảm thấy cánh tay bị thương này thật đáng giá, khóe miệng không kìm được mà cong lên.

Ánh mắt Cố Trường Lâm dừng lại, hỏi:

“Cô cười cái gì?”

“Hả? Chỉ cảm thấy anh vừa đẹp trai vừa hào phóng, là một người rất rất tốt thôi.”

“Có thể thêm WeChat của anh không?”

“Thêm để làm gì?”

“Tôi vì anh mà bị thương, khi nào lành, tôi sẽ báo để anh yên tâm.”

Thực ra là muốn khoe cuộc sống tích cực, năng động của mình, tranh thủ để anh nhớ tới tôi.

Cố Trường Lâm cười khẩy, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu ý đồ nhỏ của tôi:

“Đừng ôm ảo tưởng với tôi. Tôi không có chút hứng thú nào với cô.”

“Ồ.”

Không thêm thì thôi, dù sao tôi vẫn có thư ký Trần làm tai mắt.

Tôi đứng dậy bước ra ngoài.

Cánh tay dài của Cố Trường Lâm duỗi ra, đưa điện thoại tới trước mặt tôi.

“Làm gì thế?”

“Không phải muốn thêm WeChat sao? Tự mà làm.”

Thật bất ngờ.

Tôi cầm lấy điện thoại, thêm tài khoản WeChat phụ của mình.

Cảm giác như tiến gần hơn một bước đến việc phát tài.

5

Tôi vốn định đợi vết thương lành rồi mới tìm gặp Cố Trường Lâm.

Nhưng ba ngày sau, bố tôi bảo tôi mang một bản kế hoạch hợp tác tới cho Cố Trường Lâm xem xét.

Ông còn nói sẽ thưởng tôi năm triệu đồng làm phí chạy việc.

Vì tiền, tôi đồng ý.

Buổi tối, tôi đến nhà hàng nơi Cố Trường Lâm đang bàn công việc.

Tôi bảo thư ký Trần đưa bản kế hoạch cho Cố Trường Lâm.

Trong lúc chờ thư ký Trần báo lại, tôi ngồi ở bồn hoa dưới lầu, nhai kẹo cao su mà bố đưa.

Bố tôi rất coi trọng lần gặp mặt này giữa tôi và Cố Trường Lâm.

Không những mời người trang điểm cho tôi, mà còn cẩn thận đến mức chuẩn bị cả kẹo để chăm sóc hơi thở.

Khoảng mười phút sau, tôi cảm thấy cơ thể dần nóng lên, khó chịu vô cùng.

Gọi cho thư ký Trần để hỏi xem xong việc chưa.

Vừa nhấc máy, tôi nghe thấy tiếng cười khẩy của Cố Trường Lâm:

“Loại người như Kiều Phong, bán con gái cầu danh lợi, không xứng đáng hợp tác với tập đoàn Cố Thị.”

“Từ giờ trở đi, bất kể ông ta hay con gái ông ta tìm đến tôi, đều không gặp.”

“Để ông ta khỏi tưởng con gái mình là bảo bối, có thể bán hết lần này đến lần khác.”

Thư ký Trần đáp lại một tiếng “Vâng”, rồi hỏi tôi:

“Có việc gì không?”

Cổ họng tôi khô khốc, mặt đỏ bừng, cơ thể nóng rực như máu đang sôi lên, tưởng chừng sắp phá vỡ mạch máu mà tràn ra.

Trong đầu lóe lên suy nghĩ, tôi hiểu ngay, bố tôi muốn tôi “cơm chín gạo mềm” với Cố Trường Lâm, và viên kẹo đó thực ra là thuốc kích thích.

Nghĩ đến việc tôi và Cố Trường Lâm đã là vợ chồng, lại từng ngủ với nhau, tôi bảo thư ký Trần chuyển máy cho anh.

“Tôi trúng loại thuốc đó rồi, anh có thể giúp tôi như tôi từng giúp anh không?”