Chương 7 - Chồng Tôi Là Hà Bá
“Xin cô, sau này đừng đến quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa.”
Sắc mặt Hoa Linh biến đổi liên tục, cuối cùng hậm hực trừng mắt nhìn tôi.
“Thật là tình thâm nghĩa trọng đấy! Cố Thừa An, anh đừng hối hận!”
“Người phàm sống chẳng được trăm năm, để xem anh bảo vệ cô ta được bao lâu!”
Nói rồi, cô ta lập tức biến mất.
Một trận phong ba tình địch bất ngờ, kết thúc trong cơn tức giận của Hoa Linh.
Trần Lan vẫn chưa nguôi cơn giận, đứng trước mặt sông mà mắng:
“Con nhìn lại mình đi! Làm thần tiên rồi mà còn không yên phận, ở ngoài lại đi trêu chọc mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ! Mẹ nói cho con biết, Cố Thừa An, nếu con dám phụ lòng Ninh Vân, mẹ là người đầu tiên không tha cho con!”
Cố Thừa An dở khóc dở cười:
“Mẹ ơi, con còn oan hơn cả Đậu Nga, con với cô ta thật sự không quen thân mà.”
Sau chuyện này, Trần Lan lại càng quý tôi như trân bảo trong tay.
“Ninh Vân à, sau này nếu có yêu tinh nào dám tới gây chuyện, con đừng sợ, mẹ sẽ đứng về phía con!”
Tôi cứ ngỡ cuộc sống sẽ cứ thế trôi qua — trong sự bảo vệ của mẹ chồng và sự âm thầm đồng hành của chồng — bình yên mà hạnh phúc.
Cho đến ngày hôm đó, tôi nhận được một cuộc điện thoại.
Là chủ tịch Tập đoàn họ Triệu gọi tới.
Giọng ông ta khàn khàn, đầy mỏi mệt: “Cô Diệp, tôi là Triệu Đức Hải. Tôi muốn gặp cô một lát.”
16
Chúng tôi hẹn gặp nhau ở một quán trà yên tĩnh.
Triệu Đức Hải trông già hơn nhiều so với hình ảnh tôi từng thấy trên tạp chí kinh tế — tóc mai hoa râm, hốc mắt trũng sâu.
“Cô Diệp, mời ngồi.”
Ông đích thân rót trà cho tôi.
“Gần đây gia đình có nhiều chuyện, khiến cô chê cười rồi.”
Tôi không đáp lời.
Cái gọi là “nhiều chuyện” trong miệng ông ta, chắc hẳn đều là tác phẩm của chồng tôi.
“Hôm nay tôi đến, không vì điều gì khác.”
Triệu Đức Hải lấy ra một tập tài liệu từ cặp công văn, đẩy tới trước mặt tôi.
“Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của Tập đoàn Triệu thị. Tôi muốn chuyển nhượng 20% cổ phần cho cô, hoàn toàn miễn phí.”
Đồng tử tôi co lại.
Tập đoàn Triệu thị là doanh nghiệp đầu tàu của thành phố, nhà họ Triệu còn là gia tộc tài phiệt nổi tiếng. Hai mươi phần trăm cổ phần, giá trị không thể tưởng tượng nổi.
“Chủ tịch Triệu, ý ông là sao?”
“Đây là món nợ mà nhà họ Triệu nợ ông Cố Thừa An.”
Mắt ông đỏ hoe.
“Ông ấy vì cứu con trai tôi mà hy sinh anh dũng. Ân tình này, nhà họ Triệu đời đời không quên. Trước đây con gái tôi còn non dại, đã mạo phạm đến cô, tôi đã dạy dỗ nó nghiêm khắc rồi.”
Ông dừng lại, giọng như cầu xin:
“Cô Diệp, tôi biết những thứ vật chất này không thể bù đắp nỗi đau mất chồng của cô. Nhưng đây là tất cả những gì chúng tôi có thể làm. Mong cô nhận lấy.”
“Con trai tôi giờ đang chịu tổn thương nặng nề. Xin cô rộng lòng, tha cho nó một con đường sống.”
“Còn nữa,” ông bổ sung,
“Chúng tôi sẽ không làm phiền cô nữa. Căn nhà ấy, vĩnh viễn là nhà của cô.”
Tôi nhìn vào ánh mắt chân thành của ông, bao nhiêu oán hận trong lòng vơi đi quá nửa.
Nhưng tôi không thể nhận món quà này.
Tấm lòng của Cố Thừa An chưa bao giờ là vì tiền.
Còn chuyện anh em nhà họ Triệu gặp vận xui, chẳng qua là cảnh cáo nho nhỏ — sau này sống thế nào là do họ.
“Chủ tịch Triệu, tôi hiểu tấm lòng ông, nhưng cổ phần tôi không thể nhận.”
Tôi đẩy tài liệu trở lại.
“Tôi chỉ có một yêu cầu.”
“Cô Diệp cứ nói.”
“Xin ông từ nay làm nhiều việc thiện hơn, đóng góp cho xã hội. Tôi nghĩ, đó mới là cách an ủi tốt nhất dành cho Cố Thừa An. Con trai ông, cũng sẽ nhờ vậy mà nhận được phúc báo.”
Triệu Đức Hải nhìn tôi, vẻ áy náy tràn đầy trên mặt.
Ông đứng dậy, cúi đầu thật sâu trước mặt tôi.
“Cô Diệp, tôi hiểu rồi. Cảm ơn cô.”
Tôi rời khỏi quán trà, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nôn nao muốn lập tức kể tin vui này cho Cố Thừa An.
Tôi đi thẳng tới bờ sông Cao Lăng — nhưng hôm nay, nước sông lại đục ngầu bất thường, kèm theo mùi nồng nặc khó chịu.
Trên mặt nước còn nổi vài con cá chết bụng trắng phếu.
Một cảm giác bất an ập đến.
Tôi vội ném đồng xu xuống nước.
“Cố Thừa An? Anh có ở đó không?”
Không có phản hồi.
Mặt sông lặng như tờ.
Tôi lại ném thêm vài đồng, lớn tiếng gọi tên anh.
Vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Nỗi hoảng loạn như một tấm lưới lớn, chụp lấy tôi trong tích tắc.
Cố Thừa An… đã xảy ra chuyện rồi.
17
Tôi như phát điên, chạy dọc theo bờ sông.
Nước sông ngày càng ô nhiễm, mùi hôi thối càng nồng nặc.
Chẳng mấy chốc, tôi đã thấy một ống xả thải khổng lồ, đang không ngừng tuôn dòng nước thải công nghiệp vào sông.
Kẻ đầu độc dòng sông… đã lộ diện.
Tôi lấy điện thoại định gọi báo cảnh sát, nhưng rồi lại nhìn thấy một tấm bảng ngay cạnh ống xả.
Trên đó ghi rõ: [Ống xả thải khu công nghiệp hóa chất phía nam thành phố]
Tim tôi lạnh toát.
Khu công nghiệp phía nam là dự án được thành phố ưu tiên phát triển, phía sau có vô số mối quan hệ phức tạp, không phải một người thường như tôi có thể lay chuyển.
Phải làm sao đây?
Cố Thừa An… rốt cuộc ra sao rồi?
Tôi lo lắng đến mức như kiến bò trên chảo nóng.
Đúng lúc đó, một giọng nói già nua vang lên phía sau tôi.
“Cô gái à, đừng phí công nữa. Con sông này… hết cứu rồi.”
Tôi quay đầu lại, thấy một ông lão râu tóc bạc phơ, chống gậy đứng đó.
Ông mặc bộ áo xám kiểu cũ, trông như một cán bộ về hưu.
“Ông là…”
“Tôi là Sơn thần cai quản ngọn núi kia.”
Ông lão chỉ tay về dãy núi xanh mướt phía xa.
“Cô có thể gọi tôi là Sơn Bá.”
Sơn thần?
Chẳng phải là đồng nghiệp của “thú cưỡi lợn rừng” nhà chồng tôi sao?
“Ông Sơn thần ơi, ông có biết Cố Thừa An đang ở đâu không? Tại sao anh ấy không trả lời cháu?”
Tôi cuống quýt hỏi.
Sơn Bá chỉ vào dòng sông đục ngầu:
“Dòng sông này là gốc rễ của cậu ấy. Nay sông đã ô nhiễm, linh mạch tổn hại, trước đó cậu ta còn cố chấp không nghe lời Hoa Linh tiên tử, từ chối chuyển nơi tu luyện…”
“Nên bây giờ, pháp lực suy yếu, không đủ sức tự thanh lọc.”
Ông thở dài, lắc đầu.
“Rõ ràng là nguyên thần tổn thương nghiêm trọng, đang rơi vào trạng thái hôn mê.”
Tim tôi như bị ai bóp nghẹn.
“Vậy… vậy anh ấy có chết không?”
“Nếu ô nhiễm cứ tiếp diễn, linh mạch hoàn toàn đứt đoạn — thì vị Hà Bá này… cũng xem như kết thúc.”
Giọng Sơn Bá nặng nề.
“Nhẹ thì mất thần lực, bị đánh về nguyên hình, nặng thì hồn phi phách tán, không còn cơ hội đầu thai.”
Hồn phi phách tán… không còn lai sinh?
Không! Mình tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra!
“Ông Sơn thần ơi, cháu xin ông, hãy cứu lấy anh ấy!”
Hai chân tôi mềm nhũn, suýt nữa đứng không vững.
Sơn Bá vội đỡ lấy tôi.