Chương 1 - Chồng Tôi Là Gay Nhưng Mẹ Chồng Cho Ba Mươi Triệu
Thái tử gia giới thượng lưu Bắc Kinh có vẻ là gay.
Cưới xong chưa từng đụng vào tôi, nhưng lại thích chuyển tiền.
Cho đến khi anh ta có tiểu tam nam, tiền cho tôi bắt đầu ít đi.
Tôi lấy dáng vẻ chính thất, đích thân đến dạy dỗ tiểu tam.
Lúc anh ta chạy đến, tôi và tiểu tam đã cãi nhau một trận.
Tên tiểu tam kia ngông cuồng lắm, vừa thấy anh ta đã mách ngay:
“Vợ anh vừa vào cửa đã móc mỉa em, còn mắng em không biết xấu hổ, anh quản cô ta đi!”
Hừ, tôi cũng biết méc chứ!
Tôi túm lấy tay áo không tồn tại của thái tử gia, khóc thút thít đáng thương:
“Chồng ơi, hu hu, anh với cậu ta yêu nhau chết đi sống lại đã là có lỗi với em rồi.”
“Giờ cậu ta còn giẫm lên mặt em nữa, anh cũng mặc kệ sao?”
Thái tử gia: “…”
Tiểu tam: “…”
Tôi cúi đầu, không thấy vẻ mặt nghẹn lời của hai người họ, còn làm bộ giậm chân.
“Chồng ơi, anh nói gì đi chứ!”
Sau này, thái tử gia dùng hành động thực tế để chứng minh anh ta không phải gay.
Lúc tôi kiệt sức, anh ta lại bắt đầu thì thầm bên tai:
“Giờ còn nghĩ anh thích đàn ông không?”
“Hửm? Vợ ơi, sao em không nói gì nữa?”
1
Sau khi gia đình phá sản.
Để vực dậy nhà máy kẹo, tôi tham gia buổi tuyển chọn vợ của thái tử gia Bắc Kinh – Tạ Kỳ Diễn.
Cuối cùng, mẹ thái tử – bà Diêu, nhìn trúng tôi ngay từ cái liếc đầu tiên, thành công lọt vào vòng chung kết.
2
Muốn vào được hào môn, tôi phải nắm bắt tâm lý mẹ chồng tương lai.
“Bác ơi, con trai bác – tức chồng con sau này, thích kiểu con gái thế nào ạ?”
Vòng chung kết của buổi tuyển chọn này chính là từng ứng viên lần lượt gặp mặt Tạ Kỳ Diễn.
Anh ta thích ai, người đó sẽ bước chân vào nhà họ Tạ.
Trước khi đến đây, tôi đã tìm hiểu thông tin về Tạ Kỳ Diễn trên mạng.
Nghe đồn anh ta đẹp trai, dáng chuẩn, IQ cao.
Nhưng sở thích về con gái thì hoàn toàn không có tin tức gì.
Bà Diêu nghe xong câu hỏi của tôi thì khựng lại một lúc.
“Ờ… Ờm… Kỳ Diễn ấy hả, nó thích… thích…”
Tôi thất vọng thở dài: “Bác cũng không biết ạ?”
Bà Diêu cuống đến mức trán lấm tấm mồ hôi.
Cuối cùng, dưới ánh mắt chờ mong của tôi, bà phọt ra một câu:
“Kỳ Diễn thích con gái gợi cảm! Đúng rồi, gợi cảm!”
Hả?
Tôi cúi xuống nhìn vòng một phẳng lì của mình, cảm thấy như tự rước nhục.
“Bác ơi, con nghĩ con hết hy vọng rồi!”
Bà Diêu nhìn xuống ngực tôi, im lặng.
Một giây sau, bà ấy nắm chặt tay tôi, đổi giọng ngay lập tức:
“Bác nói linh tinh thôi, thật ra Kỳ Diễn thích con gái ngực lép, như vậy mới sang!”
Hả?
Xem ra bà Diêu rất hài lòng với tôi!
Nhìn ánh mắt khích lệ của bà ấy, tôi quyết định phải cố gắng một phen.
3
Tối hôm đó, tôi lên mạng mua liền mười bộ độn ngực.
Giao hỏa tốc!
Đợi miếng độn ngực đến, tôi liền nhét vào liên tục.
Cho đến khi tạo ra được “sóng lớn” thì mới dừng tay.
Sau đó, tôi lên đường đến buổi tiệc xem mắt của Tạ Kỳ Diễn.
4
Nhà hàng bà Diêu chọn là nơi nổi tiếng nhất trong thành phố.
Phong cảnh đẹp, đồ ăn ngon!
Tôi đợi rất lâu mà Tạ Kỳ Diễn vẫn chưa tới.
Sợ đồ ăn nguội lãng phí, con ham ăn như tôi liền dọn sạch bàn.
Kết quả, vừa ăn xong thì Tạ Kỳ Diễn đến.
Người này… đúng là đẹp trai thật.
Da trắng như tuyết, sống mũi cao, đôi mắt sắc nét với một nốt ruồi đỏ ngay dưới mi.
Áo sơ mi trắng, quần tây đen, khoác thêm một chiếc áo vest màu mực trên khuỷu tay.
Dáng người cao ráo, khí chất lạnh lùng, cao quý.
Nhìn qua, đúng kiểu bạn trai tôi muốn bao nuôi trước khi gia đình phá sản.
Anh ta kéo ghế ngồi xuống, giọng nói trầm ấm, lễ độ:
“Xin lỗi, vừa họp xong, để cô đợi lâu rồi.”
Trong lòng tôi gào thét như con gà phát cuồng, nhưng ngoài mặt vẫn nặn ra một nụ cười quyến rũ.
“Không sao đâu, công việc quan trọng nhất mà.”
Sau đó, tôi dịu dàng nói tiếp:
“Anh đói rồi đúng không? Món vừa mới lên thôi, mình vừa ăn vừa trò chuyện nhé.”
Trong lòng hả hê chống nạnh.
Hôm nay tôi vừa sexy vừa quyến rũ.
Lại còn dịu dàng, tri thức.
Một tên thái tử gia? Quá dễ!
Ngay khi tôi tự tin tuyên bố chiến thắng trong lòng.
Tạ Kỳ Diễn cúi đầu nhìn lướt qua đống đĩa trống trên bàn, ngước lên với vẻ mặt vô tội:
“Hửm? Nhà hàng này từ khi nào bắt đầu phục vụ suất ăn bằng… không khí vậy?”
Tôi: “…”
Chết cha, quên mất là đã dọn sạch bàn rồi.
5
Tạ Kỳ Diễn lại gọi thêm một phần ăn.
Còn tốt bụng hỏi tôi có muốn gọi thêm phần nữa không.
Tôi mỉm cười lắc đầu, sau đó nhìn anh ta ăn chằm chằm.
Trong lòng liên tục tự trách:
Toang rồi, toang rồi, ấn tượng đầu tiên mất sạch!
Tôi còn chưa nghĩ ra cách cứu vãn tình hình.
Tạ Kỳ Diễn đã cầm khăn ăn, chậm rãi lau miệng.
“Tôi ăn no rồi.”
Sau đó, ánh mắt anh ta quét qua tôi một lượt, cuối cùng dừng lại dưới gầm bàn.
“Tiểu thư Trần Tranh, hôm nay cô đến để xem mắt với tôi sao?”
Tôi gật đầu như chim cút.
Tạ Kỳ Diễn cười một cách đầy ẩn ý, giọng nói trầm ấm, quyến rũ:
“Ồ, tôi cứ tưởng cô đến để quay quảng cáo chứ.”
Tôi ngơ ngác, nghi hoặc nhìn anh ta.
Anh ta cười rất lịch thiệp, nhưng ngay giây tiếp theo, câu nói của anh ta khiến tôi muốn độn thổ.
“Tiểu thư Trần Tranh, hình như cô làm rơi thứ gì đó dưới bàn rồi.”
Một dự cảm chẳng lành chợt dâng lên.
Tôi từ từ cúi xuống nhìn theo hướng tay anh ta chỉ.
Sau đó, trợn tròn mắt, mặt mày méo xệch.
Trời ơi, thứ rơi xuống chẳng phải là miếng độn ngực tạo “sóng lớn” của tôi sao?!
6
Sau buổi xem mắt, bà Diêu gọi điện cho tôi.
“Tranh Tranh à, buổi hẹn với Kỳ Diễn thuận lợi chứ?”
Tôi nằm dài trên giường.
Mỗi khi nhớ lại cảnh tượng nhặt miếng độn ngực từ dưới đất lên.
Ngón chân tôi lại không nhịn được mà muốn đào luôn một cái hầm trú ẩn.
Quá khứ đau thương không thể nhắc lại.
Tôi thở dài đầy ai oán:
“Bác ơi, chắc con trai bác không ưng con đâu.”
Bà Diêu hoảng hốt.
“Sao lại thế được? Tranh Tranh của chúng ta dễ thương thế cơ mà!”
Hu hu hu~
Bà Diêu đúng là người tốt thật!
Nhưng tốt nhất là để người khác gánh cái nồi này.
Tôi thuận tay đổ hết cho Tạ Kỳ Diễn.
“Chắc là vì anh ta không thích con gái rồi!”
Ai ngờ tôi vừa buột miệng nói xong.
Bà Diêu lập tức lật hết bài tẩy ra.
“A, Tranh Tranh, con biết rồi à?”
Tôi ngơ ngác: “Biết cái gì cơ?”
Bà Diêu lách chách ở đầu dây bên kia, kể tuốt chuyện riêng tư của thái tử gia.
“Chuyện A Diễn thích đàn ông ấy, mẹ định để sau này mới nói cho con biết.”
“Con đừng trách mẹ nhé, mẹ chỉ muốn A Diễn thử mở lòng với con gái, đừng cứ cắm đầu chạy theo đàn ông mãi.”
Sau đó, Bà Diêu còn tội nghiệp hỏi tôi:
“Tranh Tranh, con tha thứ cho mẹ được không?”
Tôi còn đang sốc trước tin Tạ Kỳ Diễn thích đàn ông.
Nghe Bà Diêu nói úp úp mở mở lại thấy bực mình.
Tôi tuy thiếu tiền, nhưng chưa đến mức làm vợ đồng tính.
“Không tha thứ!”
“Bất kể lý do gì, mẹ cũng đang lừa—”
Bà Diêu khóc lóc cắt ngang:
“Ba mươi triệu!”
Chữ “lừa” còn chưa kịp ra khỏi họng, thì đã bị ba chữ đó chặn lại.
“Cái gì?”
Bà Diêu nghẹn ngào nói:
“Ba mươi triệu, chỉ cần cưới con trai mẹ. Nếu một năm sau hai đứa vẫn không có tình cảm, thì tiền vẫn là của con, muốn ly hôn lúc nào cũng được.”
Lỡ lời rồi!
Coi như câu trước tôi chưa từng nói.
Tôi soạt một phát ngồi bật dậy, thái độ ngay lập tức nghiêm túc lễ phép, ngoan ngoãn như dâu hiền thảo.
“Mẹ, con nghe mẹ hết! Nhất định sẽ đưa chồng con về đường ngay nẻo chính!”
7
Có được sự ủng hộ của Bà Diêu.
Tôi bắt đầu con đường lấy lòng Tạ Kỳ Diễn.
Nhưng mà… anh ta cong đến không thể thẳng lại.
Tôi nhắn tin hỏi anh ta đang làm gì.
Anh ta gửi lại một bức ảnh trong phòng gym.
Trong ảnh, anh ta mặc áo trắng, quần xám.
Gương mặt lạnh lùng, đẹp trai, nhưng có một chỗ… vô cùng áp đảo.
Chỉ cần nhìn ánh mắt như hổ rình mồi của đám trai cơ bắp trong góc ảnh cũng biết.
Có hơi thèm.
Nhưng đáng tiếc lại cùng giới tính.
Tôi thở dài, nhẹ nhàng nhắc nhở anh ta giữ ý một chút:
“[Tôi là đối tượng xem mắt của anh, anh nên tiết chế lại thì hơn.]”
Tin nhắn vừa gửi đi.
Tạ Kỳ Diễn lập tức thu hồi bức ảnh đó.
Màn hình hiện lên dòng chữ “đang nhập…” liên tục.
Một lúc sau, anh ta gửi đến một tin nhắn:
“[Xin lỗi, gửi nhầm, vốn dĩ định gửi cho anh em của tôi.]”
Xem ra, anh ta hoàn toàn không có ý định che giấu tôi.
Rõ ràng là muốn nói thẳng:
Anh thích đàn ông, em chịu được thì chịu, không chịu thì next!
Bảo sao Bà Diêu vừa ra tay đã đưa ba mươi triệu!
Chắc hẳn những cô gái trước tôi đều không chịu nổi cảnh chồng mình là gay.
Tôi cũng muốn cứng rắn một chút.
Nhưng mà… đó là ba mươi triệu đấy!