Chương 7 - CHỒNG TÔI GIẢ BỆNH ĐỂ LY HÔN - CHỒNG TÔI GIẢ BỆNH ĐỂ KẾT HÔN VỚI TÌNH CŨ
Tôi chưa kịp an ủi thì chị ấy ngã xuống đất và co giật.
“Tần Kiều!”
Cả bãi biển tràn ngập tiếng la hét khàn khàn của tôi.
Ba thanh niên giúp tôi đưa Tần Kiều vào một bệnh viện gần nhất.
Bác sĩ lắc lắc đầu, nói tôi nên tranh thủ thời gian.
Chị ấy nắm lấy tay của tôi, sắc mặt u ám nhưng đôi mắt lại sáng ngời.
“Mỹ Phương, biển thật sự rất đẹp, sau khi chị chet, em hãy đem tro cốt rải xuống biển đi!”
Tôi cảm thấy có thứ gì đó sắp rời bỏ mình, tôi đưa tay níu lấy, lại giống như cát trôi tuột đi.
“Chị đừng nói bậy…”
Tần Kiều cười cười, lau nước mắt cho tôi.
“Em nhất định nhất định phải ly hôn với Thẩm Khánh Ngân, cho dù ông ta có khóc lóc cầu xin em quay lại, em tuyệt đối cũng không được quay đầu lại, biết không?”
Tôi ngẩn người.
Mấy ngày nay, đúng là mỗi ngày Thẩm Khánh Ngân đều gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.
Bắt đầu bằng việc hỏi tôi vớ để đâu, cần câu cá để đâu.
Sau lại đổi thành tôi đang ở đâu, khi nào về nhà, mọi người đều rất nhớ tôi.
Nhưng tôi lần nào cũng không có trả lời.
Về sau cũng sẽ không trả lời.
Tôi nắm lấy tay Tần Kiều mà gật đầu thật mạnh.
“Em trở về sẽ ly hôn liền…”
“Kiếp sau chúng ta vẫn là bạn bè, Mỹ Phương…”
Lời còn chưa nói hết, chị ấy từ từ nhắm mắt lại, không còn mở ra.
Tôi còn chưa khóc, ba thanh niên khóc khàn cả giọng.
Tôi cố nén nước mắt: “Không cần khóc, lúc chị ấy ra đi rất hạnh phúc.”
Tôi đem Tần Kiều hỏa táng, tro cốt rải xuống biển.
Cuối cùng mới rơi vài giọt nước mắt hạnh phúc, sau đó quay lại căn nhà nhỏ của mình.
Nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe.
Trong mấy ngày này, tôi đã đem toàn bộ thông tin liên lạc của bọn họ kéo vào danh sách đen, chỉ yên tĩnh ngồi chờ thông tin của luật sư.
Nhưng chiều hôm nay, cảnh sát đột nhiên tới tìm tôi.
“Bà là Lý Mỹ Phương?”
Cảnh sát thấy tôi hoang mang nên nói với tôi: “Là Thẩm Khánh Ngân, chồng của bà báo cảnh sát, nói rằng nửa tháng nay đều không liên lạc được với bà, sợ bà xảy ra chuyện.”
Tôi hoảng sợ.
Không ngờ Thẩm Khánh Ngân tìm không được tôi, lại đi báo cảnh sát, lãng phí tài nguyên công cộng.
Tôi lập tức lấy video kết hôn của Thẩm Khánh Ngân ra cho cảnh sát xem.
“Tôi cùng ông ta đang làm thủ tục ly hôn, tôi đang đợi tin tức từ luật sư của mình, thật xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến thời gian của các cậu.”
Cảnh sát xem video xong cũng cảm thấy chán ghét.
“Không nghĩ tới già cả rồi còn làm ra mấy chuyện này, bà ơi, chúng con ủng hộ bà ly hôn! Nhưng tốt hơn bà vẫn nên nói chuyện rõ ràng với chồng mình, tránh việc ông ta lại báo cảnh sát.”
Sau khi tiễn luật sư ra cửa, tôi kéo số liên lạc của ông ta ra khỏi danh sách đen.
Ông ta lập tức gọi tới.
Điện thoại vừa kết nối, tôi liền lập tức mở miệng: “Thẩm Khánh Ngân, tôi đã nộp đơn xin ly hôn lên tòa án, nếu có việc gì cứ nói chuyện với luật sư của tôi, đừng quấy rầy tôi nữa!”
Bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu, sau đó có một giọng nói khàn khàn vang lên.
“Mỹ Phương, có thể đừng ly hôn không….”
“Trong điện thoại nói không rõ, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện không?”
Giọng ông ta tha thiết.
Tôi nhớ tới lời cảnh sát, vẫn là nên gặp mặt nói một lần cho rõ ràng.
Tôi hẹn Thẩm Khánh Ngân gặp mặt ở một quán cafe trong trung tâm thương mại.
Mới chỉ có nửa tháng, nhìn ông ta tiều tụy hơn rất nhiều.
Rõ ràng lúc làm hôn lễ khuôn mặt vẫn rạng ngời.
Có thể là đoạn hôn nhân này đã làm cản trở con đường hạnh phúc của ông ta.
Tôi lập tức mở miệng: “Không có gì để nói nữa, tài sản mỗi người một nửa, trực tiếp làm thủ tục ly hôn đi!”
Thẩm Khánh Ngân cẩn thận đánh giá tôi, hôm nay tôi mặc một chiếc váy màu xanh lam, không phải để cho ông ta nhìn mà tôi muốn mặc cho chính mình xem.
Ông ta cười mỉa mai: “Trước đây, bà không biết uống cafe, uống một ngụm liền phun ra nói là đắng giống thuốc bắc….”
Ông ta không nói còn tốt, nhắc tới làm tôi lại nhớ 50 năm cực khổ mà tôi phải chịu đựng suốt 50 năm qua.
Tôi chỉ cười cười.