Chương 7 - CHỒNG TÔI CÕNG TIỂU TAM LÊN NÚI
Trước khi bị cảnh sát dẫn đi, đối phương quay lại nhìn chằm chằm Tạ Khinh Diễn đầy ẩn ý, trong mắt gã có sự cầu xin và cả đe dọa.
Tạ Khinh Diễn kéo tôi ra một góc, tránh xa bố mẹ tôi.
“Ninh Nhiễm, nhà em không có ai bị thương, chuyện này bỏ qua đi. Người phóng hỏa trông cũng tội nghiệp.”
Tôi lùi lại, giữ khoảng cách với Tạ Khinh Diễn, bật chế độ phòng ngự.
Tôi biết, lúc này là lúc phải hoàn toàn vạch mặt.
“Không có ai chết thì là chuyện nhỏ sao? Nếu là vụ cháy ở số 1088, anh cũng sẽ nói vậy à?”
Mặt Tạ Khinh Diễn lập tức tái nhợt: “Em biết hết rồi sao?”
Tất nhiên là tôi biết hết mọi chuyện.
Tô Hiền đã theo Tạ Khinh Diễn từ năm nhất đại học, nhưng hôn nhân của hắn cần một người phụ nữ xứng đáng với địa vị của bản thân.
Để câu được cô vợ phù hợp, hắn ta chưa bao giờ để Tô Hiền lộ mặt trước công chúng.
Nếu không phải Tạ Khinh Diễn bị suy thận, khó có con, nhà họ Tạ sẽ không chấp nhận Tô Hiền.
Con trai của Tô Hiền gần 6 tháng tuổi.
Tính thời gian là nửa năm trước khi chúng tôi đính hôn, chính là lúc con trai Tạ Khinh Diễn chào đời.
Lúc đó tôi còn thắc mắc, sao người đàn ông như Tạ Khinh Diễn lại luôn có mùi sữa, hắn lại còn lừa tôi rằng có thể do bản thân uống hai ly sữa mỗi ngày.
Hóa ra đó là mùi từ con trai hắn ta.
“Đúng, tôi biết Tô Hiền sống trong khu này, biết con trai anh 6 tháng tuổi. Còn biết anh đã chuyển sang suy thận giai đoạn cuối, và bệnh tình đang xấu đi rất nhanh.”
Tôi cười nham hiểm, nhìn chằm chằm Tạ Khinh Diễn: “Bị kéo dài thành suy thận giai đoạn cuối, anh có vui không?”
Tạ Khinh Diễn kinh ngạc nhìn tôi, lập tức hiểu ra và vung nắm đấm về phía đầu tôi.
“Lam Ninh Nhiễm, mày cố tình kéo dài thời gian để tao chết.”
“Tao sẽ giết mày!”
Tôi hoảng sợ, hét lên và chạy về phía cảnh sát gần đó.
“Cứu tôi với, có người muốn giết tôi!”
Cảnh sát ngay lập tức kéo tôi ra phía sau lưng để bảo vệ rồi lớn tiếng quát Tạ Khinh Diễn:
“Anh đang làm gì đấy? Muốn đánh người trước mặt chúng tôi à?”
Giọng Tạ Khinh Diễn run rẩy, hắn biết tôi sẽ không hiến thận cho mình, biết bản thân sắp chết.
“Tôi bị suy thận, cô ta bề ngoài đồng ý hiến thận cho tôi, nhưng thực tế lại kéo dài thời gian, khiến tôi bị suy thận giai đoạn cuối. Cô ta là kẻ giết người.”
Cảnh sát nhìn về phía tôi.
Tôi vội vàng giải thích:
“Anh ta nói chỉ yêu mình tôi, muốn cưới tôi, nên tôi mới đồng ý hiến thận cho anh ta. Nhưng chúng tôi còn chưa kết hôn, anh ta và Tô Hiền đã có con rồi, tại sao tôi phải hiến thận cho loại người này chứ.”
Hàng xóm xung quanh bắt đầu bàn tán.
“Bị suy thận giai đoạn cuối mà còn lừa cô gái nhà người ta kết hôn, chẳng phải là lừa đảo sao?”
“Nhà anh ta đã có con trai rồi, chắc là lừa lấy thận xong sẽ đá cô gái đi.”
Có người nhận ra Tạ Khinh Diễn.
“Tên này không phải là con trai cả của nhà họ Tạ sao. Dám lừa con gái nhà họ Lam, không muốn sống ở Hải Thành nữa à.”
Hành động của tôi có thể không đạo đức, nhưng không vi phạm pháp luật.
Dù tôi có nói trước với Tạ Khinh Diễn rằng tôi sẽ không hiến thận cho hắn, tên này cũng không tìm được nguồn thận phù hợp.
Anh trai và bố tôi bảo vệ tôi phía sau.
Bố tôi chửi thẳng vào mặt Tạ Khinh Diễn:
“Thằng khốn, đồ chó vô lương tâm, bị suy thận mà dám giấu chúng tao để lừa con gái cưng của tao, còn dụ dỗ nó hiến thận cho mày. Mày nghĩ tao chết rồi à?”
Tạ Khinh Diễn há miệng, nhưng không nói được gì.
Ở Hải Thành, không nhiều người dám chống lại bố tôi.
Tạ Khinh Diễn nhìn tôi một cách tuyệt vọng, không còn sức tranh luận với tôi nữa, cuộc đời hắn sắp kết thúc.
Tôi nhìn thấy Tô Hiền vội vã chạy tới từ xa.
Lúc nãy tôi đã gửi cho cô ta bức ảnh người phóng hỏa bị bắt, tôi biết cô ta sẽ đến.
Tô Hiền khóc lóc, lắc mạnh Tạ Khinh Diễn:
“Em trai em bị bắt rồi, anh nhất định phải cứu nó ra.”
Tôi đã biết người đàn ông đó có liên quan đến Tô Hiền, hóa ra là em trai của cô ta.
Tạ Khinh Diễn đá Tô Hiền ngã xuống đất, bịt miệng cô ta lại, kéo vào chỗ tối rồi gầm lên: