Chương 4 - Chồng Tôi Cho Rằng Tôi Sắp Chết

6.
Tuy tôi sớm biết thân phận của Phó Hồng Xuyên vô cùng hiển hách, nhưng trơ mắt nhìn mấy cậu ấm cô chiêu kéo hắn ngồi vào trung tâm bàn ăn, tôi không khỏi có chút cảm khái.
Quả là người có tiền vẫn bá đạo nhất.
Tôi tự giác chọn một góc khuất ngồi xuống.
Cách đó không xa, Phó Hồng Xuyên một bên đáp lời mấy người ngồi xung quanh, một bên nhìn về phía tôi.
Vừa nãy Phó Hồng Xuyên hình như còn có chút ngạc nhiên vì tôi không ngồi cạnh hắn.
Hắn mở miệng, như muốn hỏi điều gì, nhưng rồi lại hít vào một hơi, sau đó quay đầu đi như không có chuyện gì.
Người quen Phó Hồng Xuyên đều biết trước đến nay hắn luôn bình lặng như nước, trên mặt rất ít khi có biến hóa gì.
Nhưng giờ đây ai cũng có thể nhận thấy tâm tình hắn đang không tốt.
Hắn lạnh lùng nhấp chén rượu, cả người được bao quanh bởi một tầng khí lạnh.
Tôi theo bản năng nhìn qua Tô Du.
Người khác hắn không để ý mấy, nhưng tôi vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Tô Du và Phó Hồng Xuyên.
Tô Du vừa nãy bước vào tỏ vẻ không nhìn thấy Phó Hồng Xuyên, vui vẻ chào hỏi những người khác.
Chỉ duy nhất không chào Phó Hồng Xuyên.
Vậy là tin đồn của Phó Hồng Xuyên và Tô Du đều là thật.
Bạn tốt của Phó Hồng Xuyên - Sở Thận, thừa dịp lúc không có người chú ý đụng vào Phó Hồng Xuyên vai, đùa cợt nói: "Sao nào, hai người tìm được cơ hội nói chuyện rõ ràng chưa?"
Phó Hồng Xuyên phiền lòng chau mày nói: "Chưa."
Sở Thận bày ra vẻ hóng chuyện: "Cậu vốn đâu phải người hay do dự, cẩn thận coi chừng bị đào góc tường đấy nhé."
Phó Hồng Xuyên liếc mắt nhìn anh ta.
Anh ta lập tức nhún vai, sửa lời: "Thôi nào, ai mà có gan đào góc tường nhà cậu, bình tĩnh đi, tôi đùa tí thôi mà."
Không đợi Phó Hồng Xuyên mở miệng đáp lại, Sở Thận ngờ vực nói: "Mà vợ cậu đâu rồi, sao không thấy đâu?"
Phó Hồng Xuyên nhìn qua, chỗ ngồi kia đã sớm không còn ai ở đó.

7.
Lúc đó tôi đang trốn ở trong toilet, không phải vì tôi không muốn đi ra, mà tình hình bên ngoài thực sự rất xấu hổ.
Bên ngoài Tô Du và cô bạn thân Trần Điềm của cô ta đang chỉnh trang lại lớp make-up.
Hai người bọn họ tám chuyện đến là hăng say, hoàn toàn không để ý trong WC còn có một người là tôi đây.
"Cậu và Phó tổng vẫn đang giận nhau à? Tớ không nghĩ Phó tổng lại thương nhớ cậu đến thế, lại còn tìm một người phụ nữ dáng dấp giống cậu như thế làm vợ, cậu tìm đâu ra người thứ hai chân thành với cậu được như vậy nữa chứ."
Tô Du cười nhẹ một tiếng, tiếp tục soi gương đánh son: "Đây gọi là lạt mềm buộc chặt, chờ đến ngày nào đó tâm tình tớ tốt, tùy tiện vẫy tay là anh ấy lại quay về bên tớ rồi."