Chương 5 - Chồng Ơi, Anh Đẹp Trai Thật
12
Mạnh Quan Hạc bế tôi vào phòng của anh ấy.
Tôi nghe thấy anh gọi điện thoại, bảo bác sĩ đến.
Cơ thể tôi như đang sôi lên, cả người như bị lửa đốt cháy. Tôi cứ cọ sát vào người Mạnh Quan Hạc.Khó chịu đến mức tôi khóc lên:
“Mạnh Quan Hạc, em khó chịu quá.”
Anh ấy ngồi yên bên cạnh, không hề động đậy. Mặc kệ tôi quằn quại, chỉ im lặng nhìn sự thảm hại của tôi.
Tôi biết mình đã uống phải rượu có pha thuốc.
Sự thờ ơ của Mạnh Quan Hạc khiến tôi vừa ấm ức vừa tức giận, còn thêm cảm giác thất bại.
Tôi nổi cơn giận, mắng anh:
“Anh có phải đàn ông không? Anh không làm được à!”
Anh ấy cũng không tức giận, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm nhẹ:
“Không phải chính em nói anh già rồi, không làm được sao?”
Tôi bị nghẹn họng.
Quả nhiên anh ấy đang trả đũa tôi lần trước nói anh là đồ già! Sự gan dạ của tôi bỗng dâng lên, tôi trực tiếp ngồi lên người anh.
“Anh không làm được thì để em!”
Anh khẽ cười:
“Được thôi, em biết làm không?”
Tôi thực sự không biết, chỉ có thể dựa vào bản năng mà nhẹ nhàng hôn anh một cách vụng về và thiếu kinh nghiệm.
Ánh mắt của Mạnh Quan Hạc trở nên u ám hơn. Anh ấy thả lỏng người, để tôi tự do hành động. Nhưng tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm, giả vờ như biết nhưng thực tế đã xấu hổ đến mức run rẩy.
Sau đó, tôi không biết phải làm gì nữa. Đến khi khó chịu quá, tôi vùi mặt vào vai anh và cắn anh.
Bàn tay của anh nắm lấy gáy tôi, nhẹ nhàng vuốt ve. Giọng nói của anh đã trở nên khàn đặc, anh hỏi tôi:
“Giờ anh cho em hai lựa chọn.”
“Một là chờ bác sĩ đến giải quyết, hai là để anh giúp em.”
“Em muốn cái nào?”
Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của anh ấy.
Do dự một chút rồi nói:
“Nếu em chọn anh, anh đồng ý làm chồng em chứ?”
Trong đôi mắt đen thẳm của Mạnh Quan Hạc ẩn chứa một cơn sóng ngầm.
Anh trả lời tôi một chữ:
“Được.”
Tôi lập tức đáp lại:
“Em chọn anh, em chọn anh!”
Mạnh Quan Hạc siết chặt eo tôi, cúi người xuống cắn vào môi tôi.
Khác xa với vẻ ngoài lạnh lùng của anh, nụ hôn của anh sâu và mãnh liệt. Cả cơ thể tôi mềm nhũn, đầu óc nóng đến mức không còn khả năng suy nghĩ.
Cơn sóng của dục vọng bùng nổ, kéo tôi vào sâu trong đó. Tôi bị nhấn chìm trong dòng nước cuộn trào, lắc lư theo từng đợt sóng dữ dội. Cảm giác ngạt thở đến tột cùng khiến tôi không thể chịu nổi.
Tôi vô thức muốn trốn thoát.
Nhưng mỗi khi tôi cố gắng trồi lên khỏi mặt nước, đôi chân lại bị những dây tảo kéo xuống, cuốn ngược trở lại. Và rồi cơn sóng dữ lại tiếp tục cuốn tôi đi sâu hơn.
Tôi vừa khóc vừa hét:
“Không chịu nổi nữa rồi!”
Cùng với những cú va chạm mạnh mẽ hơn, giọng nam khàn đục vang lên bên tai tôi:
“Chịu nổi không?”
“Em sai rồi…”
Ngón tay của Mạnh Quan Hạc lướt qua từng tấc da thịt run rẩy của tôi, anh khẽ cười:
“Hối hận thì cũng muộn rồi.”
Suốt cả đêm không ngủ, gần đến sáng tôi mới được yên tĩnh mà chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai. Tôi vẫn còn ở trong phòng của Mạnh Quan Hạc. Bên cạnh còn đặt sẵn quần áo sạch sẽ để thay.
Vào phòng tắm, nhìn vào gương lớn đang phản chiếu hình dáng của mình mà tôi giật hết cả mình.
Cả người tôi chi chít những dấu vết, nhìn thấy mà kinh hãi. Những hình ảnh của đêm qua dần dần ùa về.
Tôi ôm mặt, bị hơi nóng làm cho đỏ bừng cả người.
13
Chuyện tôi qua đêm trong phòng của Mạnh Quan Hạc đã lan khắp nhà họ Mạnh.
Mạnh Quan Hạc dẫn tôi đi gặp gia đình anh, dùng giọng điệu như thông báo với mọi người rằng chúng tôi sẽ kết hôn.
Mạnh Quan Đình mặt đen lại.
Bạn thân của tôi, Tô Chu Nguyệt, kéo tôi về phòng cô ấy nói chuyện cả buổi, rồi lo lắng hỏi tôi:
“Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Tất nhiên là rồi, mình thích Mạnh Quan Hạc, không phải chỉ vì cậu đâu.”
“Tất nhiên, cậu là một lý do quan trọng rồi.”
Tô Chu Nguyệt ôm tôi, nói: “An An, mình luôn mong cậu được hạnh phúc và vui vẻ.”
“Mình rất vui khi cậu đến nhà họ Mạnh, nhưng mình còn mong cậu có được hạnh phúc của riêng mình.”
“Về anh cả, mình cũng không rõ lắm, A Đình rất kính sợ anh trai mình, chẳng bao giờ nói nhiều về chuyện của anh ấy.”
“Nhưng mình có nghe một số tin đồn về quá khứ của anh cả, anh ấy không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”
Tôi vỗ nhẹ lên lưng bạn thân,
“Những gì cậu nói mình đều biết cả.”
“Mình đã suy nghĩ kỹ rồi, cậu yên tâm đi.”
14
Mạnh Quan Hạc làm việc nhanh như gió, ngay ngày hôm sau đã dẫn tôi đi làm giấy kết hôn.
Cầm cuốn sổ đỏ trong tay, tôi có cảm giác mọi thứ thật không chân thực.
Thế là kết hôn rồi! Mạnh Quan Hạc thật sự trở thành chồng tôi rồi!
Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tôi hỏi Mạnh Quan Hạc:
“Anh định đưa em đi đâu?”
Đèn đỏ, Mạnh Quan Hạc dừng xe lại.
Anh nghiêng mặt nhìn tôi, giọng thản nhiên: “Khách sạn.”
“Đến… đến khách sạn làm gì?”
Mạnh Quan Hạc không nói gì, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Ánh nhìn đó khiến mặt tôi đỏ bừng.
Anh đột nhiên giơ tay lên, bóp nhẹ cằm tôi:
“Dễ đỏ mặt như vậy.”
“Em đang nghĩ gì thế?”
“Nghĩ đến dáng vẻ không mặc đồ của anh hay dáng vẻ chủ động của em hôm qua?”
Mạnh Quan Hạc nói mấy câu đó mặt không biến sắc, cứ như anh đang hỏi tôi đã ăn cơm chưa vậy.
Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng xoa lên chỗ môi tôi bị nứt. Tôi xấu hổ và tức giận, liền cắn vào ngón tay của anh.
Ánh mắt của Mạnh Quan Hạc đột nhiên trở nên sâu thẳm và cuộn trào cảm xúc.
“Thích tay của anh, hửm?”
Tôi vội vàng nhả ra, lùi người về phía sau.
Tôi chỉ giỏi miệng lưỡi thôi. Thực tế thì tôi chỉ là hạng gà mờ.
Chủ động trêu Mạnh Quan Hạc là một chuyện, nhưng khi anh ấy chủ động thì tôi lại không biết phải đối phó thế nào.
Mặt tôi đỏ bừng.
“Thầy Mạnh, anh giữa ban ngày ban mặt lại giở trò lưu manh!”
Đèn xanh bật lên, Mạnh Quan Hạc thu ánh mắt lại và tập trung lái xe.
Nhìn anh nghiêm túc đến nỗi khiến tôi tưởng những lời trêu ghẹo vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.
Đúng là chẳng có hoa cao ngạo nào cả, rõ ràng là một gã gian xảo giả vờ đứng đắn. Diễn hay lắm!
Mạnh Quan Hạc chở tôi về nhà, bảo tôi trong vài ngày tới dành thời gian dọn đồ để chuyển đến ở cùng anh.
Tôi gật đầu.
“À, còn Tưởng Dực đâu rồi?”
Mạnh Quan Hạc liếc nhìn tôi một cái, tôi liền chột dạ quay mặt đi.
“Anh đã đánh gãy chân anh ta rồi, báo cảnh sát và tống anh ta vào tù.”
Anh nói một cách nhẹ nhàng, thấy tôi im lặng, anh cười lạnh:
“Sao, còn nhớ thương à?”
Mạnh Quan Hạc bất ngờ nói:
“Đường An Ý, Tam ca của em chắc đã nói với em về anh rồi.”
“Anh không phải người tốt, ngược lại anh là người rất thù dai.”
“Ai làm anh phật ý, phản bội anh, sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Em tốt nhất nên ngoan ngoãn, bây giờ có hối hận cũng muộn rồi.”
“Em nhớ nhung cái gì chứ, em không có bệnh, mấy tên cặn bã như vậy đáng đời.”
Tôi im lặng, chỉ nghĩ rằng có người dường như chỉ trong chớp mắt đã bộc lộ bản chất xấu xa.
Hoặc có lẽ, họ vốn đã xấu từ đầu, chỉ là tuổi trẻ của tôi đã phủ lên họ một ánh hào quang không có thật. Cái gọi là “ánh trăng sáng” chỉ là những ảo tưởng non nớt của tôi mà thôi.
Nhìn gương mặt của Mạnh Quan Hạc, tôi tiến tới hôn nhẹ lên má anh:
“Không hối hận, không hối hận, thầy Mạnh là điều ước thành hiện thực của em.”
Rồi tôi mở cửa xe và chạy xuống.
Không ngờ Mạnh Quan Hạc quay đầu xe lại, dừng ngay trước mặt tôi, chắn đường đi. Cửa sổ xe phía ghế lái hạ xuống, tôi cúi xuống hỏi anh:
“Sao thế?”
Anh đột ngột vươn người ra ngoài cửa sổ, túm lấy cổ áo tôi và kéo tôi về phía anh. Hôn lên môi tôi.
Tiếng nước giữa hai bờ môi giao nhau mờ ám làm tôi đỏ mặt lần nữa.
Anh không kéo dài quá lâu, thả tôi ra khi tôi gần như không thể thở nổi.
Bỏ lại một câu: “Anh đi dạy đây.” rồi xe phóng đi.
Để lại tôi đứng đó, tim đập loạn nhịp.