Chương 12 - CHỒNG NGOẠI TÌNH, MỌI NGƯỜI ĐỀU KHUYÊN TÔI NHẪN NHỊN

Phó Dư Niên sững người, ánh mắt càng thêm âm trầm:

"Đêm đó, chúng ta chỉ làm một lần. Sau đó công ty có việc gấp, tôi phải về tăng ca."

 

Anh ta từng bước tiến lại gần Giang Niệm:

"Còn hai lần sau, là với ai?"

 

"Tôi biết!"

 

Phó Vi thêm dầu vào lửa, lấy ra những bức ảnh tôi từng tìm được:

"Hai lần sau, là với bạn trai của tôi, Từ Bằng!"

 

Nó tung ra một xấp ảnh, trong đó là cảnh Từ Bằng tìm đến Giang Niệm ngay sau khi cô ta gặp Phó Dư Niên. Hai người cùng bước vào khách sạn.

 

Kèm theo đó là bản báo cáo siêu âm thai 32 tuần của Giang Niệm.

 

Bà mẹ chồng đã đứng sững như trời trồng, giờ đây mới hoàn hồn. Bà ta lao đến, gào lên giận dữ:

"Đồ tiện nhân! Sao mày dám cắm sừng con tao!"

 

Từ Bằng vội chạy đến chắn, vừa đến gần đã bị Phó Dư Niên đấm ngã lăn ra đất.

 

Cả sảnh tiệc náo loạn. Nhân lúc đó, tôi cùng Phó Vi và Cố Nghiên Bác chuồn đi.

 

—-------------

 

Chuyện sau đó lên thẳng bản tin, cả thành phố đều biết.

 

Đứa con trong bụng Giang Niệm bị sẩy sau trận ẩu đả.

 

Bà mẹ chồng vì tức giận mà phải nhập viện. Với tiền sử đột quỵ, tình hình của bà ta không mấy khả quan.

 

Việc kinh doanh của Phó Dư Niên không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng anh ta trở nên tiều tụy, nghi ngờ tất cả những người phụ nữ đến gần mình.

 

Anh ta ra sức hàn gắn mối quan hệ với Phó Vi.

 

Nhưng Phó Vi, sau cú sốc vừa qua, đã sinh ra ác cảm cực lớn với hôn nhân và đàn ông. Nó quyết tâm vùi mình vào sự nghiệp nghiên cứu khoa học.

 

... Cách nghĩ không tệ, nhưng cũng không nhất thiết phải vội vàng như vậy.

 

Với thái độ cực đoan của con gái, tôi không cố khuyên răn.

 

Tôi luôn tin rằng cha mẹ là tấm gương phản chiếu của con cái. Nếu bạn sống một cuộc đời tích cực, nỗ lực hết mình và dành sự yêu thương đủ lớn cho con, chúng nhất định sẽ tiếp nhận những điều tốt đẹp.

 

Trong thời gian thực tập ở văn phòng luật, tôi chăm chỉ làm việc, hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ Cố Nghiên Bác giao phó.

 

Chẳng mấy chốc, tôi trở thành thực tập sinh xuất sắc nhất trong nhóm.

 

Khi nhận được khoản tiền thưởng cuối năm của công ty, tôi rưng rưng xúc động.

 

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi tự mình nỗ lực và đạt được kết quả xứng đáng. Tương lai, những thành quả như thế này sẽ ngày càng nhiều, ngày càng tốt đẹp hơn.

 

Sau buổi tiệc cuối năm, Cố Nghiên Bác tỏ tình với tôi, nhưng tôi từ chối.

 

Tôi vỗ vai anh ta:

"Sếp à, chúng ta đều lớn tuổi rồi, đừng nghĩ đến yêu đương nữa. Chúng ta nên tập trung kiếm tiền."

 

Cố Nghiên Bác nghiến răng:

 

"Được lắm, em lại từ chối anh thêm lần nữa."

 

Nhưng lần này, anh ấy nói câu đó với nụ cười trên môi.

 

Ở tuổi này, tình yêu không còn là lựa chọn duy nhất. Chúng tôi cũng không còn vì thứ tình cảm mơ hồ mà sống chết vì nhau.

 

Chúng tôi vẫn kiên định tiến về phía trước, mục tiêu là những vì sao và đại dương.

 

Sau đó, đúng như dự đoán, Phó Dư Niên đã cố gắng tìm gặp tôi.

 

Hai mươi năm hôn nhân, gần như chiếm một nửa cuộc đời cả hai. Sau khi bị tính kế đến nỗi tổn hại nguyên khí, anh ta gần như bản năng muốn nhanh chóng kéo cuộc sống trở lại quỹ đạo cũ.

 

Anh ta mang theo 99 bông hồng, lái chiếc Cullinan đậu trước cửa công ty tôi.