Chương 5 - “CHỒNG” MAU LÀM BÀI GIÚP EM!
Liếc mắt sang Đại Tráng đang thay đồ và chưa để ý đến chúng tôi, tôi mỉm cười, tinh nghịch chọc chọc đầu Châu Thành, nhỏ giọng trêu chọc:
"Chồng ơi, có chuyện gì thế?"
"Ninh Gia, cúi xuống chút được không?"
"Hả?"
Không hiểu cậu ta muốn gì, tôi đành cúi người xuống, nghĩ rằng cậu ta muốn nói nhỏ gì đó.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Châu Thành bất ngờ giơ tay giữ chặt gáy tôi, nhanh chóng nâng mặt lên và... hôn.
!
!!
Tôi hoàn toàn đơ người.
Cậu ta điên rồi sao?!
---
07
"Ninh Gia, cậu nghĩ tôi có nên đánh tên bạn qua mạng đó một trận không?
"Không đấm hắn một trận tôi không hả giận!"
Đại Tráng cúi xuống cởi giày, vừa nói vừa hỏi ý kiến tôi mà không thèm quay đầu lại.
Tôi kinh hoàng muốn ngửa đầu né khỏi nụ hôn của Châu Thành, nhưng lại bị giữ chặt hơn, mạnh mẽ hơn.
Thậm chí môi dưới của tôi còn bị cắn một cái đau điếng.
Tôi không nhịn được rên lên: "Ưm..."
Đại Tráng lại tưởng tôi đồng ý, lập tức nói tiếp:
"Cậu cũng nghĩ là nên đi đúng không? Nhưng tôi sợ hai đứa mình chiến lực yếu, không đánh lại hắn.
"Hay Châu Thành đi cùng nhé? Cậu cao to thế này, đứng đó là có khí chất anh đại rồi."
"Châu Thành?"
Đại Tráng cúi xuống đặt giày dưới bàn, vẫn không ngoảnh lại.
Châu Thành, người vừa bị gọi tên, vẫn dính chặt vào môi tôi, chậm rãi lên tiếng. Giọng nói trầm thấp, mơ hồ:
"Được."
"Anh em tốt, có hai người tôi yên tâm rồi. Đợi Phúc ca về, tụi mình cùng đi!
"Xem thử tôi có đập không chết được tên lừa đảo đó không!"
Đại Tráng bắt đầu cởi quần.
Trong tiếng loạt soạt thay đồ và lời lẩm bẩm của cậu ta, bàn tay của Châu Thành đã đặt lên má tôi.
Trùng hợp làm sao, đúng chỗ Đại Tráng vừa đùa giỡn.
Cậu ấy nhẹ nhàng xoa xoa vài lần.
Rồi tay trượt xuống.
Ngay sau đó, tôi bị giữ cằm, nụ hôn trở nên càng dữ dội.
Tôi cố giữ chút lý trí còn lại, tức giận kéo tai Châu Thành, dùng giọng thì thầm cảnh cáo:
"Châu Thành, Đại Tráng còn ở đây đấy! Anh điên rồi sao?"
Nhưng Châu Thành dường như không cảm thấy đau.
Vừa hôn, cậu vừa trả lời, cũng thì thầm:
"Tôi chỉ làm bài tập giúp em mệt quá, muốn hôn một cái để tìm cảm hứng thôi."
...
Lý do này thực sự đỉnh.
Đỉnh đến mức tôi không thể tát cậu ta để đuổi đi ngay được.
Nhịn.
Vì cái bài tập chuyên ngành chết tiệt kia, tôi nhịn.
Dù gì nụ hôn đầu cũng mất rồi.
Thêm một lần nữa cũng không đau lòng hơn.
Tôi cố nuốt cơn giận vào trong, làm bộ đáng thương:
"Thế giờ anh có cảm hứng chưa?"
"Chưa, hôn thêm một cái nữa được không?"
Tôi có thể nói "không" được sao?
Khốn thật, tôi chỉ có thể nhẫn nhục gật đầu, cúi đầu xuống để tiện cho cậu ta "giải quyết".
Nhanh nhanh lên, hôn xong rồi thôi.
Khi Đại Tráng cuối cùng cũng thay đồ xong và quay lại, Châu Thành đã ngồi trở lại chỗ mình, tiếp tục làm bài tập cho tôi.
Gương mặt cậu ấy bình tĩnh, vẻ ngoan ngoãn và thật thà như trước.
Còn tôi thì nằm úp mặt xuống giường, thở hổn hển, mặt đỏ bừng.
Mồ hôi lạnh chảy dọc lưng, không rõ do căng thẳng hay xấu hổ.
Đại Tráng lo lắng hỏi:
"Ninh Gia, cậu sao vậy?"