Chương 2 - Chồng Độc Miệng Và Nỗi Sợ Kinh Dị

10

Tạ Du nhíu mày, tôi tưởng anh sắp chửi tôi rồi, ai ngờ anh hít sâu một hơi rồi thở ra: “Buông tay.”

Tôi nhìn ra ngoài cửa đen thăm thẳm, lại nhìn người đàn ông cao lớn, vai rộng eo thon, cảm giác an toàn đầy đủ nhưng mặt thì đang đen sì là Tạ Du.

Tôi ôm chặt hơn nữa: “Chồng à, anh lạnh nhạt vậy là mắc bệnh bảy năm ngứa rồi đúng không?”

Tạ Du: “……”

Thẻ thân phận ghi mà, năm nay là năm thứ bảy chúng tôi kết hôn.

11

Bình luận trực tiếp:

【Hahahahahaha cả đời này chưa từng thấy Tạ Du im lặng như vậy luôn á!】

【Châu Vãn An: Chồng ơi, chồng nói gì đi chồng ơi!】

【Tiền bối Tạ Du chắc chắn là nhập vai quá sâu, đến mức biết không thể chửi vợ mình, không thì giải thích sao nổi chuyện này!】

【Hahahaha người trên nói có lý đấy! Không hổ là ảnh đế, hahahaha!】

【Tạ Du: Nhưng cô ấy gọi tôi là chồng kìa!】

12

Tạ Du siết chặt quai hàm, tôi cảm giác răng anh chắc gãy một hai cái rồi cũng nên.

Anh rút tay ra, xoa trán: “Đi ra ngoài.”

Tôi nhìn gương mặt đen kịt và hai tai đỏ rực của anh, quyết định thôi, không chọc vào tổ ong nữa thì hơn.

Tôi đành đi đến cửa, rón rén đưa mũi chân ra trước, chần chừ hai giây lại rụt về, lại thử đưa ra rồi lại rụt về.

Tạ Du đứng bên khoanh tay, đã hồi phục trạng thái, miệng độc trở lại: “Làm gì đấy? Nhảy ba lê à?”

Tôi: “……”

Tôi mặt không biểu cảm gọi anh ta: “Chồng ơi.”

Quả nhiên, giữa hai hàng lông mày anh lập tức hiện lên vẻ đau khổ.

Tôi nhếch môi cười, thằng nhóc này, không phải bị tôi nắm trúng điểm yếu rồi sao?

13

“Chồng à, em chỉ thử xem bên ngoài có cơ quan gì không thôi, sợ lát nữa làm anh bị thương~”

Tạ Du: “……”

Anh im bặt mấy giây, liếc nhìn bên ngoài rồi lại nhìn tôi, bỗng cười: “Không phải là cô sợ đấy chứ?”

Tôi lập tức ngẩng cao đầu, mặt đầy chính khí: “Sao có thể!”

Anh dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi bước ra, tôi trợn mắt lên, mang theo niềm tin “ai sợ ai” mà bước tới.

Tôi đi bước nghiêm ba bước thì chân mềm nhũn.

Mẹ nó, tối đen như hũ nút!!

Tôi theo phản xạ dừng lại, muốn lùi lại phía sau, lưng lại đụng vào thứ gì đó cứng cáp, rồi tôi trượt thẳng xuống…

“Tsk. Đây là chân hay mì vậy?”

Tạ Du mồm thì không nể mặt, nhưng tay lại nhanh nhẹn đỡ tôi dậy.

Tôi thuận thế ôm chặt lấy cánh tay anh không buông: “Chồng à, anh vừa cứu em một mạng đấy.”

Tạ Du lập tức im re.

14

【Đã tìm ra công tắc tắt tiếng của Tạ Du: gọi “chồng”. Hahahahaha.】

【Cười chết mất, Châu Vãn An vừa mở miệng, Tạ Du đã tắt tiếng hahahaha.】

【Mọi người đừng lệch trọng tâm nha! Trọng tâm là Tạ Du bế chị ấy đó aaaa! Một tay bế lên luôn, ôi ngầu quá trời ơi!!】

【Hai người dính sát luôn rồi! Đúng là couple đóng vai vợ chồng nhìn mê thật!(bushi)】

15

Tựa vào cánh tay Tạ Du, cảm giác an toàn lập tức tràn về.

Thả lỏng được chút thì cảm nhận được anh đang cạn lời, tôi vội vàng lên tiếng xoa dịu đồng đội: “Hay tụi mình cứ đi như vậy đi? Còn có thể dìu nhau nữa.”

Tạ Du gần như phản ứng ngay lập tức, giọng lạnh lùng phản bác: “Cô chắc hiểu nhầm cái khái niệm ‘dìu nhau’ rồi đấy? Khỉ leo cây còn không dẻo bằng cô…”

Tốc độ nói nhanh đến mức tôi xin gọi là phản xạ có điều kiện.

Anh nói được nửa câu thì bất ngờ im lặng, hơi thở cũng nhẹ đi.

Không biết sao, tôi cảm giác… hình như anh sợ.

“Chồng ơi?” – tôi thử thăm dò một tiếng, quả nhiên anh nghẹn lại, bật ra một tiếng “tsk” đầy hối hận.

Tôi nhịn không nổi bật cười thành tiếng.

16

Tôi vừa định trêu thêm hai câu nữa, khóe mắt lại vô tình liếc thấy chỗ đèn pin chiếu tới có thứ gì đó lướt qua.

Tôi cứng đờ cả người, ôm chặt lấy tay Tạ Du hỏi: “Anh thấy không?”

Tạ Du không nói gì, nhấc chân định bước về phía đó.

Tôi sợ dựng tóc gáy, kéo tay anh lại muốn cản: “Đừng đừng đừng đi qua đó!”

Nhưng sức tôi sao đấu lại anh, ngược lại còn bị anh kéo về phía trước, còn không quên châm chọc tôi: “Sợ thì cứ nói thẳng.”

Hai chúng tôi vừa lôi vừa kéo mà tiến lên, đang cãi nhau thì lại có cái gì đó lóe qua ngay trước mặt.

Tôi suýt tắt thở, lập tức nhào lên người Tạ Du.

Tạ Du phản xạ đẩy tôi ra, tôi dùng sức mà ngay cả thể dục ở đại học cũng chưa từng cố đến vậy: “Chồng ơi chồng ơi chồng ơi!!”

Anh bất lực: “Cô cũng biết gọi tôi là chồng, chứ không phải thú cưỡi à?”

Tôi: “……”

17

May mà mắng xong anh không đẩy tôi ra nữa, chỉ dùng tay kia soi đèn pin khắp nơi, tôi xúc động suýt khóc.

Ánh đèn pin rọi lên bức tượng thạch cao bên cầu thang, hình như phía sau có thứ gì đó.

Tạ Du thử rút tay ra, tất nhiên là không rút nổi, rồi anh bất đắc dĩ bảo tôi đưa tay vào lấy.

Tôi nhắm tịt mắt, mò mẫm một lúc, vừa chạm được vật gì đó liền vội rút về.

Nhìn kỹ thì thấy đó là một chiếc điện thoại.

Đây chắc là manh mối rồi.

Mắt tôi lập tức sáng rực lên: “Anh giỏi quá đi mất!!”

Dưới ánh đèn pin lướt qua tôi hình như thoáng thấy nụ cười vụt qua trên mặt Tạ Du.