Chương 2 - Chồng Cũ Tái Sinh, Vợ Đây Không Rảnh
Mỗi lần như vậy, Bạch Man Man đều đỏ mặt cúi đầu, không nhận lời nhưng cũng không từ chối.
Cô ấy sẽ ngại ngùng đáp:
“Trương Đồng, tôi chưa sẵn sàng. Cho tôi thêm thời gian, được không?”
Trương Đồng sẽ cười ngốc nghếch và gật đầu:
“Được, được, em cứ suy nghĩ, anh không ép.”
5
Thực lòng mà nói, tôi không hiểu nổi. Thích thì nhận lời, không thích thì từ chối, còn “chưa sẵn sàng” là ý gì?
Sau này, nhờ mấy cô bạn khác nhắc nhở, tôi mới ngộ ra.
À, hóa ra cô ấy đang “câu cá” đây mà.
Nhưng phải thừa nhận, Bạch Man Man hoàn toàn có khả năng “thả thính”.
Cô ấy thực sự rất xinh đẹp.
Bạch Man Man là sinh viên khoa múa của Học viện Nghệ thuật, từng đạt giải trong một số cuộc thi trước đó.
Chúng tôi – ba người còn lại trong ký túc xá – đều là sinh viên khoa Báo chí. Vì ký túc xá có một giường trống, cô ấy được chuyển vào đây.
Khi cô ấy kéo vali bước vào phòng, cả ba chúng tôi đều không khỏi sững sờ.
Dáng người cao ráo, thon thả, da trắng như tuyết, khuôn mặt trái xoan, đôi môi anh đào – một vẻ đẹp không thể chê vào đâu được.
Đúng là có tư cách để kiêu ngạo.
Kể từ khi nhập học, không ít nam sinh đã theo đuổi cô ấy.
Ngay cả chúng tôi – những bạn cùng phòng – cũng được hưởng lợi không ít.
Hoa quả, đồ ăn vặt được gửi đến từng thùng lớn. Đôi khi chúng tôi còn không rõ ai là người gửi.
Bạch Man Man không nhận lời ai, nhưng quà thì vẫn nhận.
Thời gian trôi qua, không ít người phải bỏ cuộc.
Dù sao cũng là sinh viên, phần lớn đều xuất thân gia đình bình thường, không đủ khả năng chi tiêu mạnh tay trong thời gian dài.
Một năm trôi qua, chỉ còn Trương Đồng vẫn kiên trì theo đuổi.
Anh ấy cũng là người hào phóng nhất trong số những chàng trai theo đuổi Bạch Man Man.
Những món đồ hàng hiệu, túi xách, mỹ phẩm của cô ấy hầu như đều do Trương Đồng tặng.
Lý do chính là vì nhà Trương Đồng quá giàu, hoàn toàn chịu được mức chi tiêu như vậy.
Nghe nói gia đình anh ấy sở hữu một chuỗi cửa hàng kính mắt, tiền bạc chẳng thiếu gì.
Hơn nữa, Trương Đồng thực sự rất thích Bạch Man Man và đối xử với cô ấy vô cùng tốt.
Bạch Man Man bảo anh ấy đi hướng đông, anh tuyệt đối không dám đi hướng tây.
Một năm trời theo đuổi, anh ấy đã bỏ ra quá nhiều.
Từ giọng điệu của Bạch Man Man, chúng tôi cũng đoán được cô ấy sắp nhận lời anh ấy.
Bởi vì bây giờ, trong “ao cá” của Bạch Man Man chỉ còn lại một con cá duy nhất – Trương Đồng.
Nếu không giữ lại, để con cá này bơi mất, cô ấy chắc chắn sẽ hối hận.
Vì thế, khi Bạch Man Man nhận lời tỏ tình của Trương Đồng trong bữa tiệc sinh nhật, tất cả chúng tôi đều mừng cho anh ấy.
Cuối cùng, anh chàng này cũng thành công rồi.
6
Kiếp trước, Bạch Man Man và Trương Đồng yêu nhau đến khi tốt nghiệp đại học.
Không lâu sau khi tốt nghiệp, hai người họ kết hôn.
Cưới chạy bầu.
Đám cưới xa hoa ấy, tôi và hai cô bạn cùng phòng khác đều được mời tham dự.
Chúng tôi còn là phù dâu trong ngày cưới.
Dù là sinh viên khoa múa, nhưng quan hệ của Bạch Man Man với bạn cùng lớp không mấy thân thiết.
Ngược lại, cô ấy lại khá hòa hợp với chúng tôi – những người bạn cùng phòng đến từ các khoa khác.
Bốn năm đại học, chúng tôi sống với nhau rất vui vẻ, chưa từng xảy ra mâu thuẫn.
Sự chiều chuộng của Trương Đồng dành cho Bạch Man Man, chúng tôi đều tận mắt chứng kiến.
Lúc đó, ai cũng nghĩ rằng Bạch Man Man sẽ trở thành một “cô vợ nhỏ” hạnh phúc, sống cuộc đời viên mãn.
Nhưng cuộc hôn nhân ấy chỉ kéo dài được năm năm thì xảy ra biến cố.
Trương Đồng đánh nhau với người khác, ra tay quá nặng, khiến đối phương bị liệt.
Anh ta bị kết án tù giam.
Bạch Man Man lập tức kiện ra tòa, yêu cầu ly hôn.
Là những doanh nhân thành đạt, bố mẹ của Trương Đồng không phải người dễ đối phó.
Toàn bộ tài sản nhà họ Trương đều đứng tên bố mẹ anh ấy, dưới danh nghĩa Trương Đồng hoàn toàn không có gì, thậm chí không có nổi một căn nhà.
Kết quả là, Bạch Man Man ra đi tay trắng.
Cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Trương, ngay cả con cũng không được phép gặp.
Không có chỗ để đi, cuối cùng cô ấy tìm đến tôi để cầu cứu.
Với vali hành lý kéo lê, cô ấy đứng trước cửa nhà tôi, trông thật tội nghiệp.
Tôi mềm lòng, cho cô ấy ở lại.
Kết quả là tự mình rước sói vào nhà.
Đáng đời tôi thôi.
Đến giờ tôi vẫn không rõ, cô ấy và Vệ Chiêu đã qua lại với nhau từ khi nào.
Bởi vì trước mặt tôi, mỗi khi nhắc đến Bạch Man Man, Vệ Chiêu đều cau mày tỏ vẻ khó chịu.
Còn Bạch Man Man thì luôn né tránh Vệ Chiêu, như thể biết anh ta không thích mình, đến mức chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
Tôi quá ngây thơ rồi.
Thì ra, không thể chỉ nhìn vào bề ngoài mà đánh giá con người.
Đây là bài học mà cái chết ở kiếp trước đã dạy tôi.
Khi tôi còn đang chìm trong dòng hồi tưởng, cánh cửa ký túc xá bỗng kêu “két” một tiếng.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy Bạch Man Man đang đứng ở cửa, tay xách theo một túi trái cây.
“Ồ, Tiểu Anh Đào, cậu cũng ở đây à? Mau lại đây, mình mang đến loại cậu thích nhất – sầu riêng này!”
Cô ấy giơ túi nilon trong tay, nghiêng đầu cười với tôi.
7
Đúng lúc đó, hai cô bạn cùng phòng còn lại cũng quay trở về.
“Wow, Man Man mang nhiều trái cây thế này làm gì vậy?” Hai cô bạn cùng phòng của tôi lập tức xúm lại.
“Vì mình có tin vui muốn chia sẻ,” Bạch Man Man mỉm cười e thẹn, vẻ ngại ngùng của một cô gái đang yêu, “mình có người yêu rồi!”
“Wow, cậu đồng ý làm bạn gái Trương Đồng rồi à?” Một người reo lên, “Chúc mừng nhé! Chúc hai người luôn ngọt ngào bên nhau!”
Người còn lại vừa chọn trái cây vừa nói bâng quơ:
“Mình cứ tưởng cậu định đợi đến sinh nhật tuần sau mới đồng ý với anh ấy cơ. Sinh nhật là dịp đặc biệt mà, chẳng phải cậu rất thích mấy thứ kiểu có ‘tính nghi thức’ sao?”
Ánh mắt của Bạch Man Man thoáng lia nhanh về phía tôi, một tia chột dạ lóe lên trong mắt cô ta, nhưng tôi đã bắt được ngay.
Cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, trả lời nhẹ nhàng:
“Không phải đâu, mọi người hiểu lầm rồi. Mình không ở bên Trương Đồng.”
Hai người bạn cùng phòng lập tức dừng mọi động tác, ngạc nhiên nhìn cô.
Bạch Man Man mím môi, nở một nụ cười nhẹ, giọng điệu đầy thoải mái:
“Thật ra, mình chẳng thích Trương Đồng chút nào. Vì vậy, dù anh ấy theo đuổi mình lâu như vậy, mình vẫn không đồng ý. Người mình thích là bạn cùng phòng của Trương Đồng – Vệ Chiêu. Hôm nay anh ấy tỏ tình với mình, mình rất vui, nên đã đồng ý rồi.”
“Vệ Chiêu á?” Một người bạn cùng phòng thốt lên, “Là cậu bạn đẹp trai ở cùng ký túc với Trương Đồng đó hả? Anh ấy thích cậu à? Sao trước giờ không ai phát hiện ra nhỉ? Trước đây hai phòng mình từng đi ăn chung vài lần, cũng chẳng thấy anh ấy thể hiện gì với cậu mà?”
Người còn lại ngẫm nghĩ rồi nói thẳng:
“Nhưng mà này, mình nói thật nhé Man Man, cậu đừng giận. Cái anh Vệ Chiêu ấy, ngoài đẹp trai ra thì chẳng hơn được Trương Đồng ở điểm nào. Mà đẹp cũng chẳng để ăn thay cơm được, đã thế cũng chẳng phải là kiểu đẹp trai khiến người ta kinh ngạc đâu. Thực sự, mình nghĩ cậu chọn anh ấy thì hơi thiệt. Cậu xinh đẹp thế này, xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.”
Lời này tuy nhẹ nhàng, nhưng ý tứ rất rõ ràng: Vệ Chiêu không có tiền.
Ngoại hình của Vệ Chiêu đúng là nổi bật, nhưng trong môi trường đại học, nơi toàn những người trẻ trung xinh đẹp, điều này không phải là một lợi thế hiếm hoi.
Quan trọng là gia cảnh của anh ấy quá bình thường.
Anh sống ở khu làng trong thành phố, gia đình chỉ có hai người – cha anh một mình nuôi con khôn lớn.
Với nền tảng như vậy, anh không có bất kỳ nguồn lực hay lợi thế nào để hỗ trợ cho tương lai.
Còn Trương Đồng thì khác hẳn. Là thiếu gia của một tập đoàn chuỗi cửa hàng lớn, cho dù anh ấy có lười biếng đến đâu, chỉ cần không vi phạm pháp luật hay làm điều gì quá đáng, anh ấy vẫn có thể mang đến cho Bạch Man Man một cuộc sống đầy đủ.
Hơn nữa, ai cũng thấy rõ Trương Đồng yêu cô ấy đến mức nào – chiều chuộng, nhường nhịn, thỏa mãn mọi yêu cầu của cô.
Có một người yêu lý tưởng như vậy, còn gì để chê trách?
Chẳng ai hiểu nổi vì sao Bạch Man Man lại từ chối Trương Đồng để chọn Vệ Chiêu.
Đúng là một quyết định không sáng suốt chút nào.
Bạch Man Man khẽ cau mày, tỏ vẻ không hài lòng:
“Đừng nói Vệ Chiêu như vậy. Anh ấy rất tốt với mình. Dù nhà anh ấy không có tiền, nhưng mình không phải người ham vật chất. Mình chỉ cần sống một cuộc đời bình dị với người mình yêu là được.”
Mấy câu này khiến hai người bạn cùng phòng ngớ ra, như thể họ không tin nổi đây là lời nói ra từ miệng của Bạch Man Man – người trước đây chẳng bao giờ từ chối những món quà xa xỉ của Trương Đồng.
Nhưng tất cả đều là những người thông minh.
Họ biết rõ chuyện của người khác thì tốt nhất không nên can thiệp quá nhiều.
Không ai nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ ăn trái cây.
8
Chính sau khi tái sinh, tôi mới biết được rằng, thực ra Vệ Chiêu đã luôn thầm thích Bạch Man Man từ lâu.
Nhưng với số lượng người theo đuổi Bạch Man Man, cộng thêm sự hiện diện nổi bật của Trương Đồng – bạn cùng phòng của anh ấy – thì Vệ Chiêu trông quá mờ nhạt.
Ngoài ngoại hình, mọi mặt anh ấy đều thua kém Trương Đồng.
Do gia cảnh bình thường, Vệ Chiêu có lòng tự trọng rất cao.
Anh không dám bộc lộ tình cảm của mình, chỉ giữ kín trong lòng, không để ai phát hiện.
Vì thế, dù có gặp gỡ đôi lần, hai cô bạn cùng phòng của tôi cũng không hề nhận ra anh ấy thích Bạch Man Man.
Ngay cả chuyện giữa tôi và Vệ Chiêu, họ cũng không biết gì.
Tôi đoán, có lẽ Vệ Chiêu nhận ra rằng, mối quan hệ giữa Bạch Man Man và Trương Đồng ngày càng gần gũi.
Anh biết sớm muộn gì Bạch Man Man cũng sẽ đồng ý làm bạn gái của Trương Đồng.
Có lẽ vì hoàn toàn từ bỏ hy vọng, anh mới chuyển sự chú ý sang tôi và bắt đầu bày tỏ thiện cảm.
Cả hai chúng tôi đều là thành viên trong hội sinh viên – anh ấy là trưởng ban Đối ngoại, còn tôi là trưởng ban Tuyên truyền.
Trong quá trình làm việc chung, chúng tôi thường xuyên có cơ hội tiếp xúc.
Từ đầu năm hai, tôi bắt đầu nhận thấy anh ấy dành cho tôi sự quan tâm đặc biệt mà trước đây không hề có.
Ví dụ như khi ban tôi phải đi dán áp phích, anh ấy luôn tình nguyện ở lại giúp đỡ.
Phát hiện cốc nước của tôi hết sạch, anh ấy sẽ lặng lẽ mang đi rót đầy nước nóng.
Có những lúc tổ chức sự kiện bận rộn đến mức không kịp ăn, anh ấy lén lút đặt đồ ăn ngoài cho tôi.
Những hành động nhỏ nhặt, âm thầm như vậy, tuy không nổi bật nhưng lại ấm lòng vô cùng.
Thêm vào đó, với ngoại hình xuất sắc của mình, ở lứa tuổi mơ mộng như tôi, rất khó để không rung động trước anh ấy.
Tuy nhiên, khi đó chúng tôi vẫn chỉ ở giai đoạn mập mờ.
Vệ Chiêu chưa bao giờ công khai theo đuổi tôi, nên chẳng ai nhận ra điều gì khác lạ.