Chương 6 - Chồng Cũ Rót Nỗi Đau
6
mắt lướt qua căn phòng bừa bộn sau “trận chiến”.
“Chưa hỏi nè hồi nãy ở đâu ra?”
Anh bất ngờ chiếm thế chủ động,
ngậm lấy vành tai tôi, thì thầm:
“Hôm gặp lại, anh đã chuẩn bị sẵn rồi.
Em biết mà, anh luôn là người sạch sẽ nhất.”
Tôi hài lòng cười, thưởng cho anh một nụ hôn.
“Miệng thì bảo không tha thứ,
nhưng cơ thể thì thành thật quá mức.”
Tôi lấy ra một chiếc vòng tay – trên đó khắc tên tôi.
Vừa nãy khi anh mở ngăn kéo, tôi tình cờ nhìn thấy.
“Không phải anh nói đã ném nó xuống sông rồi sao?” – Tôi nhìn anh đầy nghi ngờ.
Anh vội giật lại, nhưng bị tôi giữ chặt tay.
“Anh lại lén nhặt về à?” – Anh cúi đầu, im lặng.
Tôi nâng mặt anh lên, nói từng chữ một:
“Phong Trác, thật ra em cũng đã nói dối.
Em vẫn giữ cái vòng của anh.”
Lần đầu tiên gặp Phong Trác,
trời mưa tầm tã.
Tôi được mời về trường cũ tham dự một sự kiện.
Khi đó tôi mới 26 tuổi,
đã giành nhiều giải thưởng lớn trong và ngoài nước,
là diễn viên chính của đoàn kịch quốc gia,
đang ở đỉnh cao sự nghiệp.
Trong lúc nghỉ giữa chương trình, tôi lén ra ngoài hít thở một chút.
Ngậm điếu thuốc trên môi nhưng sờ mãi không thấy bật lửa.
Ở góc hành lang, tôi nghe thấy tiếng một cô gái sụt sịt tỏ tình.
Lời tỏ tình dài lê thê kết thúc, thì giọng nam cất lên lười nhác:
“Cậu không phải gu của tôi.
Tôi thích người hơn tuổi, chân phải dài thế này,
eo phải nhỏ thế này, tóc dài đến đây…”
Giọng nói trầm thấp, cuốn hút, đúng kiểu tôi thích.
Chỉ là…
Tôi cúi xuống nhìn lại bản thân mình.
Sao mô tả đó… càng nghe càng giống tôi vậy?
“Không ngờ anh lại nông cạn đến thế!”
Cô gái vừa khóc vừa chạy đi,
lúc lướt qua tôi còn lườm một cái chẳng hiểu vì sao.
“Cô giáo Tần cũng xem đủ trò vui rồi chứ?”
Chàng trai quay đầu lại, ánh mắt trêu chọc nhìn tôi.
Lúc này tôi mới nhìn rõ mặt anh ta.
Ước chừng cao trên 1m85, vai rộng eo thon,
ngũ quan sắc nét đầy khí chất,
sống mũi cao có một nốt ruồi, khiến vẻ phong lưu tăng thêm vài phần.
Cậu em này… trông quen quen.
Đó là phản ứng đầu tiên của tôi.
“Em học khoa múa à?”
Giờ này còn ở ngoài hội trường, lại gọi tôi là cô giáo,
chắc chắn là đàn em khóa dưới.
“Em là Phong Trác, năm ba, chuyên ngành sáng tác, khoa âm nhạc.
Cao 1m88, nặng 81kg, không có thói quen xấu gì ngoài thỉnh thoảng hút thuốc.”
Báo cáo chi tiết dữ vậy, như đang đọc thực đơn giới thiệu bản thân.
“Cho mượn lửa chút?”
Tôi giơ điếu thuốc giữa hai ngón tay, cười lười biếng nhìn cậu ta.
Phong Trác cũng đang ngậm thuốc, nghiêng đầu châm lửa, ánh mắt ra hiệu cho tôi lại gần.
Hơi thú vị đấy.
Tôi cũng ngậm điếu thuốc, nghiêng đầu tới gần đốm lửa.
Vì phải cúi người theo chiều cao của tôi,
khoảng cách gần đến nỗi tôi có thể đếm từng sợi lông mi của cậu ấy.
Hương thuốc lá quyện trong hơi thở cả hai.
Tư thế mờ ám ấy kéo dài hơi lâu.
Cho đến khi có người gọi lớn từ xa:
“Cô giáo Tần , đến lượt cô lên sân khấu rồi ạ!”
Tôi và cậu ấy lập tức tách ra.
“Cậu em nhỏ, có duyên gặp lại nhé.” – Tôi nhả ra một vòng khói.
Không ngờ “duyên” đến nhanh thật.
Sau sự kiện, trời bất ngờ đổ mưa như trút.
Tôi lái xe ra khỏi hầm, cần gạt nước hoạt động hết công suất.
Trong gương chiếu hậu, thấy Phong Trác đang cầm ô,
vật lộn trong cơn mưa, người ướt sũng như một chú chó nhỏ tội nghiệp.
Mưa lớn đến nỗi chiếc ô gần như vô dụng.
Tôi lái xe tới bên cạnh, hạ cửa kính xuống.
“Cậu em nhỏ, đi đâu đấy? Lên xe, tôi cho đi nhờ.”
Thế giới người lớn vốn chẳng cần nhiều lời giải thích.
Mọi chuyện sau đó diễn ra hoàn toàn tự nhiên.
Tôi đưa chú “chó nhỏ ướt mèm” về căn hộ của mình để thay đồ.
Trong làn hơi nước mờ mịt của phòng tắm,
môi lưỡi quấn lấy nhau, da kề da, tim đập rộn ràng.
Trai trẻ đúng là mê thật.
Phong Trác khẽ cắn vành tai tôi,
dẫn dắt tôi khám phá những vùng đất chưa từng ai chạm đến.
“Chỗ này… chỉ có chị từng dùng qua.”
“Tài thế, ai mà tin đây là lần đầu?”
“Cả người em… là món quà dành riêng cho chị.”
Nửa năm sau đó, tôi đưa Phong Trác rong ruổi khắp thủ đô.
Đến quán trà cũ tôi yêu thích,
cậu ấy rót trà cho tôi.
Ra biển nghe tiếng sóng vỗ,
cậu ấy cõng tôi – lúc đó đã ngủ – đi trên cát.
Những ngày mưa rả rích, hai đứa cuộn chăn trong căn hộ nhỏ,
nghe đĩa than phát những bản nhạc chúng tôi cùng yêu.
Tôi dẫn cậu ấy đến mọi buổi diễn của mình,
sắp chỗ cho cậu ấy ở vị trí nổi bật nhất khán phòng.
Trong buổi diễn cuối kỳ, Phong Trác biểu diễn bản nhạc tự tay sáng tác tặng tôi.
“Miếu Hồng Tuyến linh thiêng lắm.
Nghe nói cầu duyên ở đó cực kỳ hiệu nghiệm.” – Cậu nói vậy.
Miệng thì bảo cậu ấy trẻ con,
nhưng cuối cùng tôi vẫn đi theo.
Phong Trác quỳ trước miếu, cực kỳ thành tâm.
“Tới cầu gì vậy?” – Tôi trêu anh.