Chương 11 - Bảo Vệ Vĩ Cầm - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người
CHƯƠNG 11/
Tiểu Vy vừa định lên tiếng nói gì đó, thì phía đằng sau có chiếc xe lao tới. Lúc cô hoảng hồn quay người lại thì đã được Cảnh Phong ôm trọn vào lòng. Tiểu Vy chớp chớp mắt vừa ngại ngùng đẩy anh ra, vội nói cảm ơn rồi đi thẳng về phía siêu thị ngay đó.
Lúc nhặt mua mấy thứ cần thiết, chợt thấy mấy cái kẹp tóc nhỏ nhỏ Vy bất giác đưa tay sờ vào. Nhớ lúc trước, Vĩ Cầm có kể cho cô nghe về ký ức không mấy tốt đẹp của mình. Cũng chính vì lý do đó mà cô rất thương Vĩ Cầm. Đột nhiên Tiểu Vy quay phắt lại, dùng ánh mắt trách móc nhìn Phong. Giọng điệu có chút hậm hực:
– Này, anh nghĩ xem Vĩ Cầm nhà tôi tốt như thế tại sao lại vớ phải tên khốn như bạn anh chứ? Ông trời có mắt không vậy?
Cảnh Phong hít một hơi dài, anh cũng đoán ra chắc chắn mấy việc Mạnh Xuyên phũ với vợ mình đều đã đến tai Tiểu Vy. Quả thực về điểm này, anh không phủ nhận mà bênh vực cậu bạn mình. Nhưng cũng một phần thấu hiểu cho Mạnh Xuyên.
Anh tiến đến chỗ Tiểu Vy, khoanh tay rồi giọng điệu có chút khó đoán.
– Tôi không rõ bạn cô tài hoa giỏi giang như nào, nhưng cô cũng nên chấp nhận là bạn của cô có phước lắm mới lấy được người như Xuyên. Cô vẫn còn rất nhỏ, chưa hiểu được sự tình nên tôi sẽ không trách.
Tiểu Vy mấp máy môi định phản kháng điều gì đó, nhưng rồi cũng hậm hực ôm cục tức đi thanh toán tiền.
Ngẫm lại Mạnh Xuyên của mười năm trước và bây giờ khác nhau quá. Lúc trước anh là một người vô cùng ấm áp, gặp hoa hoa nở, gặp người người mến. Chỉ là có quá nhiều biến cố xảy đến, nó đã gi-ết ch-ết đi con người trong anh, giờ đây Mạnh Xuyên tính nết thay đổi, lạnh lùng vô đối. Mặc dù có rất nhiều phụ nữ muốn tiếp cận anh, nhưng đều bị anh cho ăn khế tàu hết.
Ban đầu Tiểu Vy cứ ngỡ Cảnh Phong khác với lão Xuyên vô lý kia, nhưng không ngờ cô đã nhầm, nói chung họ chơi thân với nhau thì sẽ cùng hội cùng thuyền.
Tiểu Vy không thể ôm cục tức này một mình, khi về đến Mộc Hóa, sáng nay tới lớp cô đành đem kể hết cho Vĩ Cầm nghe. Cứ tưởng cô bạn này sẽ hiểu lòng cô, nào ngờ Vĩ Cầm lại lên tiếng bênh vực cho hắn.
– Tiểu Vy à, mày có nhầm không. Trước tao có nói chuyện sơ qua thấy anh Phong ấy cũng tốt lắm. Đâu có tệ như mày kể đâu.
– Thôi thôi, Vĩ Cầm hiền hòa của tao, mày không biết dáng vẻ của ông chú khi đó đáng ghét như thế nào đâu.
Vĩ Cầm chưa từng thấy dáng vẻ của Tiểu Vy vì một tên đàn ông mà chú tâm đến thế. Ban đầu chỉ định trêu cô một chút, ấy vậy mà lại chạm trúng tim đen của Tiểu Vy.
– Mày quan tâm anh ta như thế, có phải mày thích Cảnh Phong rồi không?
Tiểu Vy nghe đến liền đỏ mặt đỏ mũi chối đây đẩy.
– Làm gì có chuyện đó, không bao giờ tao chịu thích ông chú đó đâu.
Nhìn phản ứng kịch liệt của Tiểu Vy, Vĩ Cầm chắc chín phần là cô thích Phong. Còn một phần kia chắc chắn là cứng miệng không chịu nhận, hoặc do chính bản thân Vy cũng không nhận ra mình thật sự thích anh.
Vào giờ học, Tiểu Vy cứ thẫn thờ nghĩ về chuyện hôm đó. Lúc cô suýt bị xe tông bất ngờ được Cảnh Phong ôm vào lòng, mùi thơm nam tính của anh ta khi ấy cứ mãi lởn vởn quanh cánh mũi cô. Vòng tay ấm ấy của anh, phải chăng đã khiến Tiểu Vy cô lại ôm lòng xao xuyến.
Nếu kể đến mặt tốt của anh, thì Tiểu Vy cô chắc chắn không thể chối đẩy điều đó được. Hôm trước, sau khi dùng bữa xong ở nhà cô, mẹ bắt cô và anh xuống bếp cùng nhau rửa bát. Lúc bị củ khoai tây rơi xuống ngón chân, mặc dù không chảy m-áu nhưng sớm đã tích tụ máu bầm ở chân rất đau. Vừa hay bị Cảnh Phong nhìn thấy, anh liền bảo cô ngồi xuống bên ghế. Bắt đầu sơ cứu vết tụ m-áu, dán keo cá nhân cho cô một cách dịu dàng, dáng vẻ, cử chỉ ấy lại khắc họa trong tâm trí cô đậm đến thế.
Tiểu Vy không chắc từ khi nào đã rung động trước anh. Nhưng cô lại không hề hay biết cũng như thừa nhận, trong mắt anh cô chỉ là đứa trẻ miệng còn hôi sữa. Và anh lại càng không bao giờ thích một người hoạt bát và nhí nhảnh như cô.
Lại không biết từ đâu Tiểu Vy cô lại hạ quyết tâm muốn theo đuổi một người, lớn hơn mình tận 17 tuổi. Trước đó cô đơn thuần đã nghĩ, là mình sẽ chọn một anh bạn trai hơn mình từ hai - ba tuổi xuân. Vậy mà bây giờ lại đem lòng thầm mến anh, người đáng tuổi chú của cô.
Vy có chút e ngại về độ tuổi của hai người, nhưng rồi cô lại nghĩ đến năm đó mẹ và ba cô cũng cách nhau tận 20 tuổi đó cũng bình thường. Vẫn kết hôn lập gia đình, rồi sinh ra Tiểu Vy cô đấy thôi. Nếu không thể đến với nhau thì rõ ràng chỉ có một trong hai đối phương không đủ yêu người còn lại.
Trưa hôm ấy, không biết bằng một điều kỳ diệu nào đó Tiểu Vy - một cô con gái rượu được ba mẹ cưng chiều từ nhỏ lại chịu vào bếp, soạn đồ nấu ăn chuẩn bị cơm cho một người đàn ông mang tên Cảnh Phong. Còn muốn đích thân mình cầm cơm đến công ty cho anh, còn lôi kéo cả Vĩ Cầm đi theo.
Đứng trước cửa công ty Xuân Trần, Tiểu Vy và Vĩ Cầm không ngừng há hốc mồm kinh ngạc với bề thế hùng vĩ của Xuân Trần. Trước giờ không đến không tận mắt nhìn thấy, nên không tưởng tượng ra được nó lớn đến choáng váng.
Xem ra ông chồng của Vĩ Cầm thật sự rất tài năng, giỏi giang hơn người mới có thể quản lý và vận hành một Xuân Trần hùng hậu như thế này.
Tất nhiên một công ty lớn như Xuân Trần không phải ai nói vào, thì vào nói ra thì ra. Bây giờ Tiểu Vy muốn vào, đưa tận tay hộp cơm cho Cảnh Phong cũng rất khó. Cô bị hai tên bảo vệ chặn ngay ở cửa công ty không cho vào, Tiểu Vy cô đây hôm nay dù có ngồi ở ngoài cửa suốt cả buổi tối cô cũng sẽ đợi. Tốn bao nhiêu thời gian để làm cơm, vậy mà không đưa được tận tay cho người mình muốn, thì khác nào kêu cô nhịn đói mấy ngày.
Tiểu Vy đứng cứ kỳ kèo với hai tên bảo vệ mãi, mặc cho Vĩ Cầm đứng bên cạnh khuyên ngăn cũng không được.
– Hai anh cho tôi vào đi, chỉ mười phút thôi tôi sẽ ra ngay, làm ơn đi mà. À không! Năm phút thôi cũng được, đi mà! Có được không?
Thấy hai tên bảo vệ hắn không có chút động lòng, cô liền quay mặt ra nhăn nhó với Vĩ Cầm. Vĩ Cầm chỉ biết thở dài bất lực, đặt tay lên vai an ủi cô bạn vài câu. Mấy ngày trước, Vĩ Cầm nói cô thích Phong thì giãy giụa phản đối. Thế mà bây giờ không gặp được anh, thì Tiểu Vy lại mò đến tận cửa công ty tìm người.
– Mày đấy Vy, chỉ được cái cứng miệng là giỏi thôi.
Vừa dứt câu Vĩ Cầm liền thấy bóng dáng xe thương hiệu của Mạnh Xuyên đang chuẩn bị dừng ở cổng công ty. Cô không muốn Mạnh Xuyên bắt gặp được cô ở đây, chắc chắn anh ta lại quy cho cô cái danh "chúa rắc rối" cho xem. Trong lúc cuống quýt, Vĩ Cầm không có chỗ nào để trốn liền chui mình nấp vào bụi cây ngay đó.
Tiểu Vy tâm tư đang bị mông lung, quay lại trông thấy cô bạn mình đang làm trò liền phụng phịu.
– Mày làm trò gì thế?
Vĩ Cầm ở trong bụi nói khẽ ra.
– Cái xe ô tô kia là của lão Mạnh Xuyên đấy, tao không thể để cho anh ta biết tao đang ở đây được. Mày giữ bí mật giúp tao nhá.
Cảnh tượng của Vĩ Cầm sớm đã bị mắt Mạnh Xuyên nhìn qua cửa kính ô tô thấy hết, chỉ là anh không biết cô tới công ty để làm gì. Chẳng lẽ thấy ở nhà làm phiền anh chưa đủ nên tìm đến tận đây để gây phiền? Mặc dù Mạnh Xuyên không biết, càng không muốn rõ mối quan hệ xung quanh của cô, nhưng anh đoán ra cô gái đang cầm hộp cơm là bạn học thân với Vĩ Cầm - vợ mình.
Bước xuống xe Mạnh Xuyên thoáng đi qua chỗ của Tiểu Vy, anh khựng chân lại trước mặt Tiểu Vy rồi nói.
– Bảo với bạn cô, tối nay qua nhà mẹ chồng ăn cơm. Tôi sợ bạn cô ở trong bụi rậm kia, mải mê bắt sâu mà không nghe rõ.
Mạnh Xuyên nói rồi quay lưng rời đi, vào giây phút đó không biết Tiểu Vy lấy đâu ra can đảm gọi Mạnh Xuyên lại. Cô ngấp nga ngấp ngửng lời.
– Anh có thể đưa hộp cơm này cho Cảnh Phong giúp tôi được không.
Mạnh Xuyên chỉ liếc mắt nhìn hộp cơm trên tay Tiểu Vy sau đó không nói gì, thẳng chân vào bên trong. Đến phòng làm việc, Mạnh Xuyên vừa thấy dáng vẻ thong thả của Cảnh Phong liền chướng mắt. Nếu anh nhớ không nhầm thì vài ngày trước đó, Cảnh Phong có nói cho anh nghe dạo gần đây bị một cô gái làm phiền.
Cứ lúc nào rảnh là nhắn tin hỏi thăm khiến anh nhức đầu đến phát cáu, còn có mối quan hệ thân thiết với Vĩ Cầm thì chắc chắn chỉ có cô gái đang đứng dưới sảnh công ty. Mạnh Xuyên vừa đặt người ngồi xuống ghế liền nhìn Phong nhướng mày.
– Thiên thần bé nhỏ của cậu đang ở dưới sảnh công ty kia kìa. Còn rất chu đáo làm cả cơm mang tới, xuống mà nhận đồ với người ta đi. Tên Vy Vy gì đó.
Cảnh Phong đang nhấp một ngụm nước liền phụt thẳng ra ngoài, hốt hoảng nhìn Mạnh Xuyên.
– Cái gì cơ? Cậu nói cái cô nhóc Tiểu Vy đấy hả?
Mạnh Xuyên, tay vừa lật tài liệu ký vừa thản nhiên trả lời Phong.
– Phải rồi Tiểu Tiểu Vy gì của cậu, chẳng phải ngày trước cậu oán trách không có bóng vợ nào tìm đến sao? Giờ thì thấy rồi đấy, còn tuổi xuân mơn mởn. Dê già như cậu cũng có ngày tìm được cỏ non, thật không tin được.
Cảnh Phong liền không chịu thua, anh vừa hẩy mũi vừa tiến ra ngoài mà đáp trả.
– Tôi với cô gái đó còn chưa có gì nhé, nếu bảo dê già gặm cỏ non thì phải bảo cậu đó. Có cô vợ xinh như thế mà đối xử tệ với người ta quá.
Mạnh Xuyên nhíu mày lườm Phong một cái rồi cũng tiếc lời chả nói gì thêm.
Cảnh Phong mấy ngày nay cảm thấy nhức đầu với Tiểu Vy, sáng sớm chưa ngủ đã mắt thì đã bị cô gọi điện đánh thức giấc ngủ chỉ để nghe một câu “Anh dậy chưa?”. Đến trưa, nếu không gọi điện thì cũng nhắn mấy tin liền hỏi anh này nọ này kia. Nếu anh không trả lời thì tới tối cô lại tiếp tục gọi, gọi cho đến khi nào anh chịu nghe, chịu bắt máy mới thôi.
Cứ thế anh đã bị cô hành hạ suốt mấy ngày nay rồi, nếu anh có thể chặn số điện thoại của cô thì anh đã sớm làm rồi. Chỉ là anh không muốn vì cô và anh lại làm ảnh hưởng không tốt đến mối quan hệ của hai bên nhà. Chính vì lẽ này, buộc lòng anh phải xuống sảnh gặp cô đây.
Vừa rồi, rõ ràng Vĩ Cầm đã trốn kỹ lắm rồi mà không hiểu sao vẫn bị Mạnh Xuyên phát hiện. Nói xem Vĩ Cầm cô có thấy nhục nhã không chứ! Anh còn nói cô bắt sâu, xấu hổ muốn chui xuống đất. Nếu biết trước kết cục, thì thà để anh nghĩ cô phiền phức cũng được còn hơn phải chịu xấu hổ thế này.