Chương 5 - Chó Săn Gõ Cửa

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Quan toà trong đêm

Khi tôi bước ra khỏi cổng Cục cảnh sát, trời đã tối.

Gió đêm thổi qua mang theo một chút lạnh.

Tôi không về nhà ngay, mà bắt taxi đến một nơi khác.

Đó là một trong những câu lạc bộ tư nhân sang trọng nhất thành phố — Vân Đỉnh Các.

Triệu Lâm chỉ là một quân cờ nhỏ.

Phía sau hắn còn có một con cá lớn hơn nhiều —

một người đàn ông tên Trần Đông Thăng.

Trần Đông Thăng là doanh nhân nổi tiếng, nhà từ thiện danh giá của thành phố,

bề ngoài hào nhoáng nhưng sau lưng lại làm tín dụng đen, đòi nợ bằng bạo lực.

Triệu Lâm chính là con chó trung thành nhất của hắn.

Lục Trầm tưởng rằng mình đã giăng bẫy bắt tôi,

nhưng không biết rằng —

anh ta chỉ đang giúp tôi khuấy cho mặt nước thêm đục.

Bây giờ, mọi sự chú ý đều dồn về “vụ án giết người hàng loạt”.

Không ai để ý rằng, con cá mập thật sự đã ngửi thấy mùi máu.

Khi tôi bước vào Vân Đỉnh Các, chẳng ai ngăn lại.

Chiếc váy trên người tôi tuy kiểu dáng giản đơn, nhưng là hàng thiết kế cao cấp, giá trị không nhỏ.

Cộng thêm gương mặt này — dung nhan ba trăm năm không đổi, đủ để tôi đi qua bất cứ cánh cửa nào.

Tôi nhanh chóng biết được Trần Đông Thăng đang ở phòng riêng nào.

Khi tôi đẩy cửa bước vào, hắn đang ôm hai cô gái, cùng đám người say khướt ồn ào.

Phòng VIP đặc quánh mùi rượu, khói và nước hoa, khiến người ta muốn buồn nôn.

Sự xuất hiện của tôi khiến căn phòng lập tức lặng như tờ.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi — kẻ không mời mà đến.

Trần Đông Thăng nheo mắt nhìn, phẩy tay bảo người đàn bà bên cạnh tránh ra.

“Người đẹp, đi nhầm phòng à?” – Hắn cười, giọng đầy dâm ý.

“Tôi tìm Trần Đông Thăng.” – Tôi nói thẳng.

“Tôi đây.” – Hắn vỗ vào chỗ trống bên cạnh, giọng ngả ngớn – “Tìm tôi có chuyện gì? Ngồi xuống nói đi.”

Tôi không nhúc nhích, chỉ nhìn hắn:

“Triệu Lâm chết rồi.”

Nụ cười trên mặt hắn cứng lại, ánh mắt lóe lên, rồi hắn phẩy tay ra hiệu cho đám người trong phòng đi ra hết.

Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại tôi và hắn.

“Cô là ai?” – Hắn cảnh giác nhìn tôi.

“Một người muốn làm ăn với ông.” – Tôi đáp.

“Kinh doanh?” hắn nhếch môi cười lạnh.

“Tao với mấy thằng công an có gì để làm ăn cùng nhau đâu.”

Hình như hắn đã biết ta vừa từ đồn cảnh sát ra, tin tức của hắn cũng nhanh thật.

“Anh nhầm rồi.” ta nói, “Tôi không phải cảnh sát, tôi là người đã giết Triệu Lâm.”

Đồng tử Trần Đông Thăng bất chợt co lại, hắn vô thức nhảy dựng khỏi sofa, đưa tay ra phòng thủ.

“Cô rốt cuộc muốn gì?”

“Như tôi đã nói, nói chuyện làm ăn.” ta ngồi xuống sofa đối diện, rót cho mình một ly rượu đỏ, “Triệu Lâm chết rồi, đứa chó dưới trướng anh đã mất. Tôi có thể giúp anh giải quyết mấy chuyện… mà anh không tiện tự tay làm.”

Trần Đông Thăng không trả lời ngay, hắn dò xét ta, như đang cân nhắc điều ta nói có thật hay không.

“Tôi dựa vào cơ sở gì để tin cô?” hắn hỏi.

“Cứ lấy điều này làm bằng chứng.”

Ta búng tay một cái.

Cái đèn chùm pha lê trị giá cả trăm vạn trong phòng VIP chợt rung lắc dữ dội, ánh đèn lúc sáng lúc tối, như sắp rơi xuống tại bất cứ lúc nào.

Trần Đông Thăng biến sắc, nhìn kinh hoàng lên phía trần nhà.

Ta lại búng tay một lần nữa, đèn chùm lập tức trở lại yên tĩnh như trước.

Cả chuỗi diễn biến chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Nhưng đủ để làm Trần Đông Thăng toát mồ hôi lạnh.

Ánh mắt hắn nhìn ta hoàn toàn thay đổi — từ thận trọng chuyển thành sợ hãi.

“Cô… cô rốt cuộc là người thế nào?”

“Là người có thể giúp ông.” ta lắc ly rượu trong tay, giọt đỏ văng theo thành ly vẽ ra những đường cong duyên dáng, “Bây giờ, chúng ta bắt đầu nói chuyện được chưa?”

Trần Đông Thăng nuốt một hớp nước bọt, run run ngồi trở lại sofa.

“Ông muốn hợp tác thế nào?”

“Rất đơn giản.” ta nói, “Đưa cho tôi danh sách những kẻ thù mà ông không tiện để lộ, tôi sẽ xử lý họ. Đổi lại, tôi lấy một nửa tài sản của ông.”

“Một nửa?” Trần Đông Thăng bật phắt, “Cô định cướp sao!”

“Ông có thể chọn không cho.” ta mỉm cười, “Nhưng hậu quả của việc không đồng ý— giống như số phận của Triệu Lâm— chắc ông không muốn tự mình nếm trải chứ?”

Sắc mặt Trần Đông Thăng chuyển từ xanh sang trắng, mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương.

Hắn hiểu rõ: hắn không còn lựa chọn.

Hợp tác với ta, hắn mất một nửa gia sản.

Không hợp tác, thứ hắn mất có thể chính là mạng sống.

“Được.” hắn gần như nghiến răng mới thốt ra được từ đó, “Tôi đồng ý.”

Ta mỉm cười hài lòng.

“Hợp tác vui vẻ.”

7

Khi tôi bước ra khỏi Vân Đỉnh Các, tâm trạng rất tốt.

Trần Đông Thăng quả thật rất biết điều — ngay trong đêm, hắn đã chuyển một nửa tài sản của mình vào tài khoản ẩn danh mà tôi chỉ định, kèm theo một danh sách dài.

Trong danh sách đó, toàn là đối thủ làm ăn của hắn, những kẻ chẳng có ai là người tốt lành.

Vậy là nguồn “lương thực” cho tôi trong tương lai đã có đảm bảo ổn định.

Quan trọng hơn, nhờ Trần Đông Thăng, ánh mắt cảnh sát sẽ bị dẫn đi hướng khác.

Từ giờ trở đi, nếu còn vụ mất tích nào xảy ra, người đầu tiên bị nghi ngờ sẽ là Trần Đông Thăng hoặc những kẻ thù thương trường của hắn, chứ không phải tôi.

Còn tôi — lại một lần nữa ẩn mình trong bóng tối, trở thành kẻ săn mồi an toàn nhất.

Khi trở về nhà, việc đầu tiên tôi làm là ra sân sau.

Khung cảnh trước mắt khiến tôi thoáng lạnh mặt.

Cả khu vườn tan hoang, cây ngân hạnh đã gắn bó ba mươi năm đổ rạp xuống đất, gốc cây bị đào bới nham nhở, trông chẳng khác nào một vết thương khổng lồ.

Ánh nhìn tôi trở nên lạnh lẽo.

Lục Trầm, món nợ này — tôi đã ghi lại rồi.

Tôi không vội xử lý khu vườn, mà vào nhà, xả nước đầy bồn tắm, ngâm mình trong làn nước ấm.

Hơi nóng bao trùm cơ thể, khiến tôi dần tỉnh táo lại, đầu óc bắt đầu xâu chuỗi mọi chuyện.

Sự xuất hiện của Lục Trầm là ngoài dự tính.

Sự nhạy bén và cố chấp của anh ta quả thật đã khiến tôi gặp không ít phiền phức.

Nhưng xét đến kết quả cuối cùng — anh ta không những không hại được tôi, mà còn giúp tôi quét sạch chướng ngại, dẫn đường cho tôi gặp được Trần Đông Thăng, tấm bia đỡ đạn và cây rút tiền hoàn hảo.

Từ góc độ nào đó mà nói, có lẽ tôi còn nên cảm ơn anh ta.

Ý nghĩ đó vừa thoáng qua tôi đã lập tức dập tắt.

Tôi chưa bao giờ tin vào trùng hợp.

Lục Trầm chắc chắn không phải một cảnh sát bình thường.

Anh ta biết quá khứ ba trăm năm của tôi, biết từng “con mồi” mà tôi từng xử lý, thậm chí hiểu rõ thói quen săn mồi của tôi.

Anh ta hiểu tôi rõ đến đáng sợ.

Còn tôi — lại chẳng biết gì về anh ta cả.

Sự chênh lệch thông tin này khiến tôi vô cùng khó chịu.

Tôi phải điều tra cho ra — anh ta là ai, và mục đích thật sự khi tiếp cận tôi là gì.

Sáng hôm sau, tôi thuê một công ty cảnh quan chuyên nghiệp đến tu sửa lại sân sau.

Cây ngân hạnh bị phá đã được dời đi, thay vào đó là một cây phong đỏ rực, tán lá rộng và mềm mại hơn.

Cả khu vườn như khoác lên một lớp da mới, sạch sẽ, tươi sáng, không còn dấu vết của quá khứ.

Làm xong tất cả, tôi bắt đầu tự điều tra về Lục Trầm.

Với tài lực và quan hệ hiện tại việc tra lý lịch một người chẳng có gì khó.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)