Chương 5 - CHỞ 'MẸ THIÊN HẠ' ĐI LÀM
Nhưng cô ta không biết rằng, không chỉ đơn giản là mấy ngày, nếu có chuyện xảy ra chiếc BMW kia của cô ta cũng không đủ bồi thường. Không còn dây dưa với Hoàng Vũ Phỉ nữa, tôi càng có thêm thời gian tập trung làm việc.
Trưởng nhóm mới của tôi vốn đã bất mãn thái độ làm việc của Nghiêm Khả Khả. So sánh một chút liền có thể nhận ra năng lực làm việc của tôi.
Với sự nỗ lực của cả tập thể, công việc càng ngày càng tốt và được Chủ tịch khen ngợi ở Đai hội công đoàn.
Nghiêm Khả Khả bên kia mỗi ngày đều nghĩ cách làm cho Hoàng Vũ Phỉ vui vẻ, hai người thân thiết như chị em ruột.
Tôi cũng khéo léo, lựa lời nhắc nhở Nghiêm Khả Khả, đừng có đối với ai cũng hết lòng hết dạ như vậy, nhưng cô ta không quan tâm: “Ở công ty, tôi và chị Hoàng là cấp trên và cấp dưới, còn về nhà chúng tôi là chị em thân thiết, cô ghen tị thì cứ nói thẳng, sao phải ly gián chúng tôi.”
Được rồi, được rồi, lúc tốt đẹp thì xưng chị xưng em, tôi đợi đến khi trở mặt xem hai người gọi nhau là cái gì.
Lời cần nói tôi cũng đã nói rồi, chuyện sau này là do hai người tự giải quyết.
Một hôm trời nắng chói chang, tôi xuống lầu lấy hàng chuyển phát nhanh, thấy Nghiêm Khả Khả đang xách một xô nước, mồ hôi nhễ nhại mà rửa xe.
Tôi cảm thấy buồn cười nên đứng ở sau lưng nhìn cô ta một lúc, cô ta quay đầu lại thấy tôi liền giật mình.
“Cô bị bệnh à, đứng sau lưng người ta không chịu lên tiếng.”
Tôi cũng không tức giận: “Trưa nắng mà đi rửa xe mới có bệnh đó.”
Nghiêm Khả Khả bị chọc giận: “Liên quan gì cô, chiếc xe điện của cô dù có rửa sạch sẽ cũng không sang bằng xe tôi.”
Tôi cười: “Rửa sạch thôi vẫn chưa đủ, trong xe cũng không được có mùi hôi, còn phải xịt loại nước hoa mà chị Hoàng thích, đừng để tới lúc đó khiến thai phụ khó chịu mà nôn ói, chồng chị ta sẽ bắt đền cô đó.”
Tôi nói xong ôm gói hàng đi lên lầu, Nghiêm Khả Khả đứng ở sau lưng tức đến trợn mắt.
Hoàng Vũ Phỉ có thói quen sạch sẽ, không chịu được trên xe của Nghiêm Khả Khả có mùi, cho nên mỗi ngày phải rửa xe sạch sẽ để đi đón chị ta, kiếp trước tôi cũng bị hành hạ như vậy.
Chỉ có tôi mới biết rõ mấy ngày qua Nghiêm Khả Khả phải sống như thế nào.
Mấy tháng sau, bụng Hoàng Vũ Phỉ càng ngày càng lớn, cũng càng càng càng ra vẻ.
Rất nhiều lần ở công ty, tôi thấy sắc mặt của Nghiêm Khả Khả không được tốt lắm.
Cũng hay nghe được tiếng hai người cãi nhau.
Không phải là nhiệt độ điều hòa quá nóng thì là Nghiêm Khả Khả chạy xe quá nhanh.
Không phải hôm qua tới muộn vài phút thì là hôm nay tới sớm vài phút.
Dù sao chỉ cần cảm thấy không thoải mái, Hoàng Vũ Phỉ đều trút giận lên Nghiêm Khả Khả.
Chỉ có Nghiêm Khả Khả chịu đựng được chị ta, thậm chí còn nói với mọi người là chị Hoàng xem cô ta như người nhà mới nghĩ gì nói đó.
Coi cô như người nhà thì có là gì, phải làm cho chị ta đem cái dự án lớn kia giao cho cô mới gọi là có bản lĩnh.
Cho đến một ngày khi tôi đi làm, lại thấy chồng của Hoàng Vũ Phỉ trong văn phòng.
Nhưng lần này không phải đến tìm tôi.
Anh ta đi thẳng đến bàn làm việc của Nghiêm Khả Khả, chỉ vào mặt cô ta mà hỏi: “Cô chính là Nghiêm Khả Khả? Vợ của tôi hôm qua ngồi xe cô về nhà liền cảm thấy bụng không thoải mái, cô nói xem, cô đã làm gì?”
Nghiêm Khả Khả cuống quýt, đứng dậy xua xua tay: “Tôi không có làm gì hết, chị Hoàng không được khỏe sao? Hèn chi sáng nay không có đi làm.”
Chồng của Hoàng Vũ Phỉ đã không còn vẻ tử tế hôm bữa, trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Đừng giả vờ nữa, ngày hôm qua đi làm về có phải cô rủ vợ tôi đi ăn quán lề đường không? Cô có biết mấy quán lề đường đều không sạch sẽ, vợ của tôi hôm qua đau bụng, chắc chắn là do ăn mấy cái đó.”
Nghiêm Khả Khả phản bác: “Là chị Hoàng, chị ấy than đói, một hai bắt tôi dừng ven đường mua một cái giò cháo quẩy, tôi cũng tốt bụng mua giùm chị ấy, tiền tôi còn chưa bắt chị ấy trả nữa sao bây giờ lại đổ trách nhiệm lên người tôi?”