Chương 1 - Chó Hoang Và Người Đàn Ông Bí Ẩn
Tôi tốt bụng tắm cho một chú chó hoang.
Một người đàn ông khí thế bừng bừng gõ cửa nhà tôi.
Vừa mở miệng đã hỏi:
“Chó của tôi đâu?”
Tôi chỉ vào con cún ngốc đang nằm cạnh chó nhà mình.
“Đó kìa.”
Anh ta gọi mấy tiếng liền, con chó sống chết không chịu đi.
Người đàn ông thấy vậy.
“Nếu chó không đi, vậy cô đi với tôi.”
1
Tôi nuôi một chú Samoyed tên là Kẹo Bông.
Ngoài việc rụng lông hơi nhiều, thì nó đúng là hoàn hảo.
Chiều hôm đó trời nắng đẹp.
Tôi định bụng sẽ tắm cho nó một trận sạch sẽ.
Nhà tôi ở tầng một, có một sân nhỏ, rất tiện.
Tôi vừa nghêu ngao hát, vừa kỳ cọ bộ lông trắng như tuyết của Kẹo Bông.
Thì có một cái bóng lù lù màu xám chui qua lỗ thủng hàng rào sân.
Là một con chó mà không nhìn ra nổi màu lông gốc là gì.
Toàn thân lấm lem bùn đất, lông bết dính lại với nhau.
Nó không sủa, chỉ đứng đó không xa.
Dùng đôi mắt ướt rượt tội nghiệp nhìn tôi.
Tôi lập tức bật công tắc trái tim thánh mẫu.
“Qua đây nào bé cưng, chị cũng tắm sạch sẽ cho em nhé.”
Con chó đó rất ngoan.
Tôi dùng vòi nước xịt vào nó, nó cũng không né tránh.
Đến khi thổi khô lông tôi mới phát hiện, mình nhặt được bảo vật rồi.
Đây đâu phải chó hoang?
Rõ ràng là một chú Husky cực phẩm.
Còn là Husky mắt hai màu, đẹp trai phát ngất.
Tôi vừa cảm thán “chó đẹp thế mà cũng nỡ bỏ à”.
Vừa để hai bé chó nằm phơi nắng trong sân.
Hai cục bông lông nằm cạnh nhau, đáng yêu gấp đôi.
Nắng chưa kịp phơi được bao lâu.
Cửa nhà tôi đã bị gõ vang.
Tôi tưởng là hàng xóm khó chịu bên cạnh đến phàn nàn vì tôi làm ồn, làm con họ không ngủ trưa được.
Trong lòng thầm lẩm bẩm:
“Có cần nổi giận đến vậy không?”
Ai ngờ vừa mở cửa.
Tôi sững sờ.
Trước cửa là một người đàn ông cao lớn.
Mặc vest đen, giày da bóng loáng, tóc chải vuốt gọn gàng.
Toàn thân toát ra tám chữ to:
“Người lạ tránh xa, tôi rất đắt giá.”
Mà gương mặt điển trai đến mức trời người共愤 kia.
Lại mang vẻ mặt như thể có người nợ anh ta tám trăm vạn vậy.
“Chó của tôi đâu?”
Anh ta mở miệng.
Tôi não đơ mất một nhịp, theo phản xạ “Hả?” một tiếng.
Anh ta có vẻ mất kiên nhẫn, nhíu mày một cái.
「Husky mắt hai màu đó。」
Lúc này tôi mới phản ứng lại.
Quay đầu chỉ vào trong sân.
“Nó ở đó kìa.”
Trong sân.
Con husky ấy đang chụm đầu với Kẹo Bông, thân thiết không tả nổi.
Người đàn ông vừa thấy nó, sắc mặt liền dịu đi đôi chút.
Bước chân dài sải tới, gọi một tiếng: “Tướng Quân, lại đây.”
Chú husky tên “Tướng Quân” nghe thấy, chỉ lười biếng hé mắt.
Sau đó.
Sau đó quay ngoắt đầu đi, đưa cái mông về phía anh ta.
Còn cố tình rúc sát vào Kẹo Bông thêm chút nữa.
Tôi thấy sắc mặt người đàn ông đó đen lại với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.
Anh ta lại gọi thêm vài tiếng.
Kết quả Tướng Quân như quyết tâm phản chủ, nằm im bất động.
Thậm chí còn dùng đầu dụi vào cằm của Kẹo Bông.
Y hệt một chàng rể gả vào nhà vợ.
Tôi đứng một bên.
Muốn cười mà không dám cười, nghẹn muốn nội thương.
Cuối cùng.
Sau vài lần gọi vô ích.
Người đàn ông đó bỏ cuộc.
Rồi anh ta buông ra một câu:
“Chó không chịu đi, vậy cô đi với tôi.”
2
Tôi: “???”
Khoan đã, anh trai à.
Anh bị chính con husky nhà mình gặm mất não rồi hả?
Tôi hít sâu một hơi, ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Tiện thể nuốt lại câu “Anh bị điên à” suýt bật ra khỏi miệng.
Tôi hắng giọng, cố tỏ ra mình không dễ bắt nạt.
“Nó không chịu đi là do anh.”
“Anh nên nghĩ cách gọi nó về, chứ không phải bắt tôi đi theo anh.”
Tôi thậm chí còn học theo trong phim truyền hình, hất cằm lên một cái.
Thật ra trong lòng tôi run bần bật.
Vì nhìn anh ta có vẻ không phải người dễ nói lý.
Tôi sợ anh ta giây tiếp theo sẽ vác tôi lên vai như vác bao gạo.
Nhưng mà.
Anh ta nghe tôi nói xong, không những không tức giận, mà còn khẽ cười.
Nụ cười ấy thoắt cái đã biến mất, đến mức tôi tưởng mình hoa mắt.
Nhưng đường nét căng cứng nơi quai hàm anh ta đúng là có mềm lại đôi chút.
Anh ta không nhìn tôi nữa.
Ánh mắt quay về con chó phản bội kia.
Tướng Quân đang chơi đùa vui vẻ với Kẹo Bông.
Hoàn toàn không biết chủ nhân của mình đang trải qua một pha “mất mặt xã hội” đến cỡ nào.
“Em nói đúng.”
Người đàn ông đột nhiên mở miệng, tôi lại ngẩn ra.
“Là tôi vô lễ, đã mạo phạm.”
Không phải chứ.
Cái hình tượng tổng tài bá đạo này có phải sụp nhanh quá rồi không?
“Nó bây giờ như vậy, tôi cũng không mang đi được.”
Anh ta nói với giọng điệu bình thản, rồi đột ngột chuyển chủ đề:
“Nếu nó đã thích cô đến vậy, thì ở lại chỗ cô vài ngày, chắc cô không thấy phiền chứ?”
Câu nói này thoạt nghe như đang thương lượng, nhưng thật ra lại là một lời thông báo.
Tôi há miệng, định nói: “Tôi rất phiền đấy.”
Thế mà anh ta dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, giành mở lời trước:
“Nó tên là Tướng Quân. Rất kén chọn, sợ người lạ, từ trước đến nay chưa từng thân thiết với người ngoài như vậy.”
Khi anh ta nói những lời này, cứ như thể đang kể một chuyện chẳng liên quan gì đến Tướng Quân, mà liên quan đến tôi thì đúng hơn.
Tim tôi đột nhiên khựng lại một nhịp.
Ý anh ta là gì?
Là đang khen chó của mình à? Hay là đang khen tôi có năng lực bẩm sinh, đến cả Tướng Quân cũng chịu nghe lời?
Tôi còn chưa kịp hiểu rõ ý anh ta.
Anh ta đã lấy điện thoại ra, đưa mã QR WeChat cho tôi quét.
“Thêm bạn đi, thức ăn, đồ chơi, đồ ăn vặt của Tướng Quân tôi sẽ lo hết.”
Anh ta dừng lại một chút, rồi tung ra điều kiện khiến tôi không thể từ chối:
“Còn cả khoản ‘phí tổn thất tinh thần’ mấy ngày nay của cô nữa.”
“Với lại, mỗi ngày tôi sẽ đến đây chơi với nó một tiếng.”
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đưa tới trước mặt.
Rồi lại liếc sang con husky đang bám trụ không chịu đi trong sân.
Trong đầu tôi rối như tơ vò.
Khoan đã.
Chuyện này có phải quá kỳ quặc rồi không?
Tôi chỉ tốt bụng tắm cho một con chó hoang thôi mà.
Vậy mà bây giờ không những bị ép trở thành “người nuôi tạm thời”, còn phải tiếp đón ông chủ của chó mỗi ngày đến “thăm chó”?
Đây chẳng phải là rước sói vào nhà à?
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo vô tội ấy của Tướng Quân…
Tôi không tài nào thốt nổi lời từ chối.
Trong cơn mơ hồ, tôi quét mã, thêm bạn.
Tên WeChat của anh ta rất đơn giản, chỉ có một chữ: Thẩm (沈).
Ảnh đại diện là ảnh chụp cận mặt của Tướng Quân, kiểu ảnh thẻ chính diện.
Vừa đẹp trai, vừa ngố tàu.
“Tôi tên là Thẩm Khuyết.”
Anh ta cất điện thoại, giới thiệu ngắn gọn về bản thân.
Sau đó, anh ta liếc nhìn Tướng Quân – chú chó phản chủ đang vui quên lối về trong sân nhà tôi.
Để lại một câu: “Chiều mai tôi quay lại,” rồi quay người rời đi.