Chương 3 - Chỗ Đậu Xe Chết Tiệt
Tôi đến hầm để xe sớm hơn nửa tiếng.
Nhưng khi vòng qua cột trụ lớn, nhìn thấy vị trí B khu 07 – chỗ đậu của tôi – mọi hy vọng và hứng khởi trong tôi như bị dội nguyên xô nước lạnh từ đầu đến chân.
Chiếc SUV trắng đó… vẫn nằm y nguyên ở đó.
Xe đậu một cách ngang nhiên, bốn bánh xe ép sát mặt sàn, đừng nói là khoan lỗ, đến đặt chân vào còn không có chỗ.
Máu tôi dồn hết lên đầu.
Tôi móc điện thoại ra, gọi cho Lý Vĩ.
Chuông reo rất lâu mới có người bắt máy, giọng hắn còn ngái ngủ và lười biếng:
“Alo? Ai vậy?”
“Tôi, Lâm Tĩnh.” Giọng tôi vì giận mà căng thẳng.
“Tối qua tôi đã thông báo trong nhóm là sáng nay sẽ lắp khoá chặn xe, tại sao anh vẫn chưa dời xe đi?”
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười khẩy, đầy khó chịu và mỉa mai.
“Tôi nói này Lâm Tĩnh, đầu óc cô có vấn đề à? Cả cuối tuần rồi, vì chút chuyện vặt đó mà gọi điện làm phiền tôi?”
“Hôm qua tôi đi nhậu với bạn, về muộn, giờ còn đang nằm trên giường, sao mà dời xe được?”
Lời hắn như dao đâm thẳng vào ngực tôi.
“Anh uống rượu thì có thể gọi tài xế, hoặc giờ xuống dời xe một chút cũng được, thợ lắp sắp tới nơi rồi.”
Tôi cố nén cảm xúc nói.
“Tại sao tôi phải làm vậy?”
Giọng hắn đột nhiên lớn hẳn lên.
“Chỉ vì chuyện lặt vặt của cô mà tôi phải lồm cồm bò dậy? Tôi còn đang đau đầu đây này.
Cô tự nghĩ cách đi, kiếm vài người khiêng cái xe ra là xong, đừng làm phiền tôi nữa!”
“Rầm”—hắn dập máy.
Tôi nắm chặt điện thoại, đứng nguyên tại chỗ, nghe tiếng tút tút vọng lại từ ống nghe, cảm giác máu trong người như đang chảy ngược.
Bảo tôi tự nghĩ cách dời xe?
Đó là một chiếc SUV nặng tới một tấn rưỡi!
Hắn tưởng tôi là siêu nhân à?
Tôi tức đến run rẩy toàn thân, không phải vì lạnh, mà vì cơn giận quá mức khiến cơ thể run lên theo bản năng.
Tôi nhìn quanh, cả hầm xe rộng lớn chỉ còn mình tôi và cái đống sắt đang ngang nhiên chiếm chỗ của tôi – trơ trọi và bất lực.
Điện thoại của thợ lắp vang lên.
Tôi chỉ có thể run giọng bảo ông ấy hủy lịch thi công.
Cúp máy, tôi không rời đi.
Tôi cứ đứng cạnh chỗ đậu của mình, nhìn chằm chằm vào chiếc xe đó.
Tôi cũng không biết mình muốn làm gì.
Tôi chỉ là không cam tâm.
Tôi giống như một người lính bại trận, vẫn cố gắng giữ chút tàn lực để bảo vệ lãnh địa cuối cùng, dù biết chẳng còn ý nghĩa gì.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Một tiếng.
Hai tiếng.
Ba tiếng.
Không khí trong hầm xe vừa lạnh vừa ẩm, tôi cảm thấy toàn thân mình sắp đông cứng lại.
Ngay lúc tôi gần như tuyệt vọng, thang máy vang lên một tiếng “ting”, cánh cửa mở ra, Lý Vĩ bước ra ngáp ngắn ngáp dài, chậm rãi đi về phía xe.
Hắn nhìn thấy tôi, không hề tỏ ra có lỗi, trái lại còn đầy vẻ khó chịu như thể giấc mơ đẹp vừa bị phá hỏng.
“Cô thật sự ở đây chờ à? Làm quá rồi đấy.”
Hắn vừa lấy chìa khóa xe ra, vừa lầu bầu không vui.
“Chỉ là một cái chỗ đậu xe thôi mà, có cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề như thế không?
Cứ như ai chưa từng thấy chỗ đậu vậy.”
“Nghiêm trọng hóa vấn đề?”
Tôi cảm giác dây thanh quản mình đang gào lên.
“Đó là chỗ của tôi! Tôi bỏ tiền mua! Anh dựa vào cái gì mà chiếm giữ nó mỗi ngày, lại còn nói chuyện kiểu đó?”
“Chà, sao cô tính toán chi ly vậy?”
Hắn mở cửa xe, ngồi vào, hạ kính xuống, nhìn tôi bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ điên.
“Đồng nghiệp mà, giúp nhau một chút thì sao? Kiểu người nhỏ mọn thế này thì làm sao sống được trong công ty?”
Tiếng động cơ rồ lên, hắn vứt lại câu đó, rồi đạp ga chạy mất hút.
Chỉ còn mình tôi đứng trơ trọi trước chỗ đậu xe trống không, bị câu “nhỏ mọn thế này” của hắn cứa đi cứa lại trong đầu.