Chương 11 - Chỗ Đậu Xe Chết Tiệt

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tim tôi khẽ rung lên.

“Ừm, cháu có nghe một chút.” Tôi đáp một cách lấp lửng.

“Những người không biết điều như thế, phải có người trị mới được!”

Giọng dì Vương đầy bức xúc pha chút hả hê.

“Tự mình không có khả năng mua chỗ đậu xe, ngày nào cũng đi chiếm của người khác, lại còn mặt dày lý lẽ. Tưởng cả khu này đều là mù hết chắc?”

Dì dừng một chút, siết nhẹ tay tôi rồi vỗ nhẹ lên mu bàn tay.

“Cả khu mình nhiều người lắm, ai cũng ngứa mắt với kiểu hành xử của hắn.

Một khu dân cư tốt lành, yên ổn, mà bị một mình hắn phá hỏng hết.

Còn cháu, là cô gái ngoan, hiền lành, không muốn tranh chấp nên mới chịu nhịn. Thậm chí còn bán luôn cả xe.”

Ánh mắt dì Vương đầy cảm thông và dịu dàng — một ánh nhìn nói rằng: “Dì hiểu cháu.”

“Cháu đừng sợ,” dì nói khẽ, như đang nhắn nhủ điều gì đó, “Công lý luôn nằm trong lòng người. Nếu hắn còn dám làm càn, sẽ có người không để yên đâu.”

Khoảnh khắc đó, tôi hiểu tất cả.

Tim tôi như được một luồng ấm áp bao bọc.

Hóa ra, người cào xe… thật sự có thể không chỉ là một.

Có thể là bác Trương hay đi tập thể dục buổi sáng, nhìn không nổi chiếc xe trịch thượng đó nên “ra tay”.

Hoặc là anh Lý hay dắt chó đi dạo ban đêm, bị chắn lối, thấy tức nên để lại “dấu ấn”.

Biết đâu, chính là dì Vương đứng bên cạnh tôi đây — vào một buổi trưa đi chợ về, đã dùng chìa khóa hoàn thiện nét cuối cùng cho chữ “Chiếm” kia.

Họ là một “liên minh công lý” lỏng lẻo, vô danh, thậm chí còn chẳng biết đến sự tồn tại của nhau.

Nhưng họ có cùng một điểm chung — dùng cách đơn giản nhất để bảo vệ trật tự mà họ tin là đúng.

Và sự lùi bước của tôi, chính là khoảng trống cho họ bước lên.

Tôi không hề đơn độc.

Ở nơi tôi không nhìn thấy, có rất nhiều ánh mắt đang âm thầm quan sát, và hành động thay lời nói.

Một cảm giác ấm áp và biết ơn trào lên từ sâu trong lồng ngực tôi.

“Dì Vương…” Tôi nhìn dì, mắt hơi cay, “Cháu cảm ơn dì.”

Tôi không hỏi có phải chính dì đã làm chuyện đó không, và dì cũng không xác nhận.

Nhưng cả hai chúng tôi… đều hiểu.

Dì Vương chỉ cười, vẫy tay nhẹ nhàng: “Cảm ơn gì chứ, mình là hàng xóm mà. Mau lên nhà đi, trời lạnh rồi.”

Tôi gật đầu, quay người bước vào sảnh.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy bước chân mình nhẹ hẫng mà đầy sức sống.

Thế giới này, cuối cùng vẫn còn công bằng.

11

Sau khi bị cảnh sát công khai phê bình, lại thêm hai lần “đòn phủ đầu” chính xác đến đáng sợ, Lý Vĩ cuối cùng cũng hoàn toàn xẹp xuống.

Từ đó trở đi, ở khu B, chỗ đậu số 07 của tôi, không bao giờ còn thấy bóng dáng chiếc SUV trắng đó nữa.

Nghe nói, hắn giờ phải đậu xe ở một bãi đậu xe miễn phí cách công ty rất xa, sáng nào cũng phải dầm sương gió đi bộ hơn mười phút đến văn phòng.

Dù có sơn lại xe, vết nhục đó vẫn như một cái dấu ấn không bao giờ xóa được.

Ở công ty, vị thế của hắn cũng tụt dốc không phanh.

“Chiến thần chỗ đậu xe” giờ đã trở thành đề tài buôn chuyện được thêm mắm dặm muối mỗi giờ nghỉ trưa của cả toà nhà.

Từ một kẻ có “chống lưng”, thích chiếm tiện nghi, hắn biến thành gã hề bị xóm giềng xa lánh, bị cảnh sát nhắc nhở.

Ánh mắt mọi người nhìn hắn không còn là dè chừng như trước, mà là pha lẫn khinh miệt và chế nhạo.

Chính hắn cũng cảm nhận được điều đó, nên ngày càng thu mình, ít nói, nép trong góc bàn làm việc.

Gặp tôi, ánh mắt hắn luôn né tránh — giống như chuột gặp mèo, quay mặt đi ngay lập tức.

Còn tôi thì hoàn toàn quay lại với cuộc sống bình yên.

Chỗ đậu xe của tôi, cuối cùng cũng trở về với sự trống trải và yên tĩnh vốn có.

Thỉnh thoảng tan làm sớm, tôi sẽ cố tình ghé qua hầm xe một lát.

Chỉ để ngắm nhìn cái khoảng không vuông vức, sạch sẽ — nơi thuộc về mình.

Và mỗi lần như thế, một cảm giác nhẹ nhõm và chiến thắng lại dâng lên.

Tôi đã thắng.

Thắng bằng một cách mà hắn mãi mãi không thể hiểu nổi.

Tôi không lăn lộn trong vũng bùn cùng hắn.

Tôi chỉ đứng trên bờ, nhìn hắn vùng vẫy trong thứ nước dơ mà chính hắn gây ra — cho đến khi bị cả tập thể quay lưng.

Cách này, so với mọi hình thức trả đũa trực diện, còn cao tay hơn gấp bội.

Hắn không chỉ phải móc ví sửa xe, mà còn đánh mất chút danh tiếng cuối cùng trong công ty và khu dân cư.

Đó là cái giá mà hắn phải trả cho sự ích kỷ và trơ tráo của mình.

Một buổi chiều nắng đẹp, tôi đang ngồi làm việc thì nhận được một cuộc gọi từ một công ty săn đầu người.

Trong lòng tôi, một làn sóng mới lại dâng lên.

Có lẽ… đã đến lúc rời khỏi nơi này rồi.

Một nơi không có Lý Vĩ.

Không có quản lý Trương chuyên “gặp chuyện thì hoà”.

Không có những chuyện khiến người ta chán nản mỗi ngày.

Cuộc sống của tôi, không nên dành chỗ cho những người và những chuyện không xứng đáng.

Hết

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)